“Nó là một cái chuông trong toà cung điện này, ngươi nhìn, ở nơi đó.”
Lão Hoven chỉ về toà kiến trúc cao nhất trong cung điện, đó là một cái gác
chuông.
Lập tức, trên mặt lão Hoven lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng:
“Ha ha, ta hiểu rồi, tòa kiến trúc này đã rơi vào trong chiều không gian của
Vĩnh Hằng, giống như hoàn cảnh khí hậu bốn mùa khác biệt xuất hiện trên đỉnh
Allamud vậy, Dis, nếu chúng ta thật sự muốn tiến vào trong thì còn phải thông
qua chiếc chuông này làm tiếp dẫn.”
“Ta không phải đến đây để tìm hiểu bí mật.”
“Ta hiểu, ta hiểu, nhưng ngươi đoán vì cái gì mà chiếc chuông này sẽ căm hận
Lefenlina như thế, điều này nói rõ rằng đoàn thăm dò của Trật Tự năm đó đã
điều tra nơi này rất sâu, cũng chạm đến sức mạnh của chiếc chuông này.
Chabak cũng không phải là bị trấn áp bên trong tòa cung điện này, nó là bị trấn
áp nơi chiều không gian ở trong toà cung điện này.
“Hoven, ngươi bị ảnh hưởng rồi sao?”
“Đúng, bị ảnh hưởng, nhưng đây là vì bắt đầu dùng sức mạnh của hắn, ông bạn
già, chính ngươi cẩn thận coi chừng bị ta mê hoặc.”
“Ừm, chúng ta đi vào đi.”
Dis dẫn đầu đi vào từ cửa lớn, lão Hoven theo ở phía sau, bên cạnh là cái hình
nhân kia đi theo, giống như là một con ma nơ canh nhựa được đặt trong cửa
hàng quần áo ở thành phố York, nhưng có vẻ càng linh hoạt hơn.
Bên trong, đã là một vùng hỗn độn, đây đều là thành quả của Dis.
“Dis, chúng ta đi vào đi.”
Lão Hoven khẽ mỉm cười, ngón tay chuyển động, ma nơ canh nhựa bắt đầu vỗ
tay, chiếc chuông lớn đặt trên gác chuông bắt đầu lay động, khi tiếng chuông
vang lên thì cảnh tượng bốn phía phát sinh sự biến hóa.
Kiến trúc đã đổ sụp trong hiện thực đang dần dần phục hồi như cũ, vào giờ phút
này tất cả mọi thứ đều bị buộc phải trở về thời điểm ban đầu.
Rất nhanh, Dis nhìn thấy đoàn thăm dò của Trật Tự tiến vào nơi này, hắn nhìn
thấy Lefenlina đi qua trước mặt mình, sau đó, ánh mắt nhìn về sau, hắn nhìn
thấy Yaluo và Anli ở trong đám người.
“Dừng lại.”
“Không dừng được…” lão Hoven cười khổ nói, “Ta có chút mất kiểm soát,
đáng chết!”
Sự quay ngược không những không dừng lại, ngược lại càng bị thúc đẩy với
một tốc độ càng kinh khủng hơn.
Cảnh tượng biến hóa đã vượt ra khỏi tiết tấu có thể giải thích, đột nhiên như có
một loại vách ngăn nào đó đã bị xuyên thủng.
Tòa cung điện này toả ra khí thế càng uy nghiêm hơn.
Nếu như đem cảm giác kéo dài ra phía bên ngoài thì có thể phát giác được thế
giới bên ngoài cũng đã hoàn toàn khác biệt, Dis cảm giác được cảm xúc “Kính
sợ” và “Nhỏ bé”.
Lão Hoven rất đau khổ mà giải thích: “Đây là thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước,
Dis, bây giờ ở trong kỷ nguyên này thì ngoại trừ một vài thứ đặc thù thì gần như
ngươi có thể xưng là đạt đến cấp bậc cao nhất, là “trần nhà”, nhưng trong kỷ
nguyên trước thì đây là thế giới có Thần tồn tại, cảm giác tất nhiên cũng sẽ
không giống.
Thần Trật Tự lấy đi thứ gì đó của kỷ nguyên này, để giữa các kỷ nguyên không
còn là dùng các sự kiện lịch sử lớn để làm cột mốc, mà là thực hiện sự ngăn
cách trên thực tế.
Nhìn kìa, Ranedal xuất hiện, hắn đã từng đến nơi này, bãi nước tiểu kia là do
hắn để lại.” Dis trông thấy bóng người to lớn đi qua trước mặt, đặc điểm nhận
biết lớn nhất là cái đầu trọc của hắn.
“Ha ha ha, rốt cục đã vào đến đây, hi vọng đồ vật bên trong đừng để ta thất
vọng.”
Ranedal đi vào, cảnh tượng vẫn còn đang tua ngược dòng.
Theo lý thuyết, tòa cung điện này hẳn là được xây dựng trước đây hai kỷ
nguyên, cho nên bây giờ dù đã tua ngược về kỷ nguyên trước thì vẫn mới chỉ
tua được một nửa, thậm chí còn không đến một nửa.
Nhưng mà, đúng lúc này sự gia tốc đáng sợ khi nãy lại bị chậm lại một cách
quái lạ.
“A, sao vậy, ta mất kiểm soát rồi?” Lão Hoven khó hiểu, sau khi kiểm tra thì
phát hiện, “Không phải do ta mất kiểm soát, là chiếc chuông này mất kiểm
soát?”
Nhưng rất nhanh, lão Hoven phát hiện sự thật càng kinh khủng hơn:
“Không phải ta và chuông mất kiểm soát, là chiều không gian này đã từng mất
kiểm soát, đến cùng là ai đã làm vậy?”
Phải biết, trước đó cho dù Ranedal là Thần từng đến nơi này cũng không thể tạo
ra bất cứ sự ảnh hưởng gì đối với chiều không gian này.
“Ông!”
Uy thế mênh mông giáng lâm.
Một bóng người tiến vào nơi này, sự xuất hiện của hắn để chiều không gian
Vĩnh Hằng xuất hiện sự sai lệch.
Lão Hoven mở to hai mắt nhìn, không dám tin: “Thần… Thần…Trật Tự.”
Bản thể hiện tại của lão là một quyển sách đang nhanh chóng lật trang đi, giống
như là đang dùng loại phương thức này để che giấu loại cảm xúc e ngại nào đó,
đây không phải cảm xúc của quyển sách, mà là của chủ nhân nó đã từng làm
vậy trong khoảnh khắc tương tự, khiến cho quyển sách này giữ lại dấu ấn bản
năng.
Thần Trật Tự giáng lâm nơi này.
Điều này có nghĩa trong kỷ nguyên trước thì Thần Trật Tự đã từng tới nơi đây,
trước khi Ranedal đến.
Dis nhìn bóng người cao to kia, vẻ mặt nghiêm trọng, ánh mắt phức tạp.
Đổi lại là những tín đồ Trật Tự khác thì bây giờ sợ là nước mắt đã tràn ra, bày tỏ
lòng thành kính với chủ vĩ đại, nhưng Dis lại rõ ràng rằng cái vị trước mắt làm
thay đổi thế giới này, đã để cho người làm cha như mình mất đi cơ hội cứu sống
con cái.
Vốn nên giống như Lefenlina và Ranedal khi trước, Thần Trật Tự hẳn là cũng
sẽ đi ngang qua mặt của Dis và Hoven. Nhưng mà khi bóng người kia đi ngang
qua Dis thì bỗng ngừng lại, tiến trình vốn nên không thể đảo ngược vào lúc này
đã hoàn toàn tạm dừng!
Lão Hoven hoảng sợ nói: “Bên trong tòa cung điện này có tồn tại hai chiều
không gian?”
Một cái là chiều không gian được xây dựng từ trước, là điểm cuối cùng của sự
tua ngược, là dự tính ban đầu khi thiết kế nơi này, một cái khác thì là bị tạo ra
do cưỡng ép ngừng tiến trình lại, cũng chính là tình huống trước mắt.
Bởi vì vào lúc này bóng người kia cũng đã dừng biết.
Ngay sau đó,
Thần Trật Tự xoay người, hắn hướng mặt về phía Dis.
Ánh mắt của Trật Tự tựa như xuyên thấu qua vô vàn ngăn cách mà nhìn đến nơi
này, đây là Con Mắt Trật Tự đúng nghĩa!
Lão Hoven há to miệng, lão bỗng nhiên ý thức được một chuyện kinh khủng
trong số những chuyện càng kinh khủng, đó chính là: Trời ạ …Thần Trật Tự
thấy được chúng ta!
Dis vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, hắn sẽ không cúng bái Thần Trật Tự, sẽ
không, bởi vì cúi đầu thì có nghĩa rằng tất cả sự phẫn nộ của mình trước đây
đều sẽ biến thành một trò cười.
Hắn có thể bởi vì Karen mà lựa chọn buông xuống nhưng lại sẽ không xem như
nó đã biến mất, hắn không phải đứa bé dùng tiếng khóc lóc để đổi lấy bánh kẹo,
sự kiêu ngạo từ trong thực chất để hắn không nguyện ý cúi đầu trước bất kỳ ai,
bao gồm cả Thần!
Có lẽ đây mới là bản chất của sự mâu thuẫn giữa Thần Trật Tự và Dis, nếu
không đổi lại những người khác, dù là gặp phải chuyện tương tự thì cũng sẽ
hiểu cách tạo ra lối thoát cho mình và cho Thần;
Mà Dis, cũng không muốn gì nhiều lắm, hắn có thể tiếp nhận tất cả đau khổ và
trắc trở gặp phải, nhưng ít nhất thì ngươi phải chào hỏi ta, ta thờ phụng ngươi,
đi theo bước chân của ngươi...
Nhưng ngươi, ít nhất phải cho ta một chút sự tôn trọng!
Dis không có nhắm mắt lại,
Lần này,
Hắn lựa chọn … nhìn thẳng Thần!