Ngay lần đầu tiên Karen liếc mắt nhìn thì đã biết người trước mắt này không
phải ông nội.
Cùng lúc đó thì một cảm giác tràn ngập nguy cơ bao phủ lấy anh, loại cảm giác
này cùng với khi địa vị càng ngày càng lên cao thì Karen đã rất lâu không được
trải nghiệm.
Sau khi ông nội đến vùng đất cực hàn kia thì đã gặp phải chuyện gì?
Điều càng đáng sợ hơn đó chính là rốt cuộc là thứ gì mới có thể khống chế Dis?
Tương tự thì ánh mắt của Dis cũng nhìn về phía Karen, hắn cũng liếc mắt thì đã
nhìn ra được trong cơ thể Karen đang có thứ gì.
...
Cung điện Vĩnh Hằng của một kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự hơi ngẩng đầu, cho dù với khuôn mặt uy nghiêm của Thần thì giờ
phút này cũng không nhịn được mà xuất hiện vẻ nghi ngờ: Nội dung trong lá
thư này có phải viết sai rồi hay không?
Cơn nghiện đói,
Tại sao lại ở trong cơ thể của người này?
Dis bước đến một bước, sau một khắc thì hắn xuất hiện ở trước mặt Karen.
Karen lui người lại, mặc dù anh không nguyện ý đánh nhau ở trong nhà, nhưng
với sự thúc đẩy của bản năng thì anh vẫn triệu hồi Đao Than Vãn ra.
Ánh mắt của Dis nhìn vào trên thanh đao này.
Đây là bội đao của Ankara thất lạc ở trong Không Gian Khai Thác nào đó, sau
khi có được toạ độ sơ lược thì Pall và Kevin tổ chức đội thăm dò đi lấy về cho
Karen.
“Ồ…”
Connor vừa xoa xoa khóe mắt vừa đi ra từ trong phòng ngủ, cô bé vừa ngủ một
giấc ngủ trưa rất ngon lành.
Sau khi nhìn thấy tư thế lấy đao ra của Karen, mặc dù đang đối mặt với người
giống hệt như ông cố thì cô bé vẫn lựa chọn đứng sau lưng Karen vô điều kiện.
“Rống!”
Sợ làm căn nhà bị phá huỷ nên Connor không biến hình, chỉ là ra vẻ hung dữ và
kêu lên về phía Dis.
Ánh mắt của Dis lại nhìn về phía Connor.
...
Cung điện Vĩnh Hằng của một kỷ nguyên trước.
Thần Trật Tự phát ra một tiếng thở dài, xem ra là vật dẫn viết thư đã không chịu
nổi rồi, hoặc là sức mạnh Thời Gian đang bố trí ảo cảnh để tiến hành quấy nhiễu
hành vi nhìn vào tương lai của mình.
Cơn nghiện đói của mình, đao của con gái, rồng của mình…sao đều ở trong tay
của người trẻ tuổi này.
Thần giơ tay lên, dự định kết thúc lần thăm dò này, thế nhưng sau một hồi do dự
thì tay vẫn không phất xuống.
Thật ra hắn có biện pháp để có thể kiểm chứng xem đây rốt cuộc là ảo cảnh hay
vẫn là tương lai thật sự.
Có nhiều thứ có thể được giải thích và phục chế, thuộc hạ của mình, giáo hội
của mình, rồng của mình, thậm chí là con gái của mình, nhưng chỉ có một vật
duy nhất là tuyệt đối không cách nào phục chế một cách chân thật được.
Đó chính là cơn nghiện đói trong cơ thể mình, không phải không có ai từng thấy
nó, mà là những ai thấy nó đều đã biến thành chất dinh dưỡng cho nó, cho dù là
Thần linh hùng mạnh hơn thì cũng không phải ngoại lệ.
“Để cho ta xem cơn nghiện đói của ngươi.”
Dis giơ tay lên, trong chốc lát lĩnh vực của Thần Quốc xuất hiện, Karen chợt
phát hiện mình không động đây được, Connor ở bên cạnh cũng tương tự.
“Thần Quốc?”
Karen nhận ra nơi này là đâu.
Ngón tay của Dis chỉ về phía mi tâm của Karen.
Mặc dù cơ thể không cách nào động đậy, nhưng Karen vẫn đang phản kháng.
Một tiếng rít lên phát ra từ sâu trong linh hồn của Karen, đây là lời cảnh cáo đối
với kẻ xâm nhập.
Rất hiển nhiên là sức mạnh của Thần Quốc không cách nào giam giữ được linh
hồn của Karen.
Nhưng sự phản kháng này ở trước mặt Dis chỉ là tăng thêm phiền phức, nhưng
không có gia tăng độ khó.
Hắn có thể cưỡng ép loại bỏ tất cả trở ngại, tiến sâu vào trong linh hồn Karen,
nhìn thấy sự thật rõ ràng.
Nhưng giá phải trả đó là ý thức linh hồn của người trẻ tuổi này sẽ bị thương
nặng, để lại sự thiếu hụt mãi mãi không thể chữa trị.
Dis dừng động tác lại.
…
Cung điện Vĩnh Hằng ở kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự cảm giác được sự mâu thuẫn mãnh liệt đến từ “Người viết thư”,
có thể nói một cách khẳng định, nếu như mình tiếp tục cưỡng ép loại bỏ sự ngăn
cản mà quan sát người trẻ tuổi kia, “Người viết thư” cũng sẽ quả quyết chặt đứt
sự liên lạc cùng mình.
Nhưng mà nguyên nhân mà hắn dừng lại cũng không chỉ có thế.
Mặc dù chuyện này cực kỳ hoang đường, nhưng dù chỉ có một khả năng cực kỳ
nhỏ như vậy thì mình cảm thấy nếu là tương lai thật sự chứ không phải hư giả
thì thân phận của người trẻ tuổi này không cần nói ra thì cũng đã hiểu.
Nếu như tất cả đều là thật thì hành vi của mình chẳng khác nào là đang tự mình
“Giải quyết” người thừa kế của mình.
Mà mục đích làm như vậy …là vì thỏa mãn lòng tò mò của mình?
...
Dis rút tay về, lĩnh vực Thần Quốc cũng biến mất.
Karen và Connor lại khôi phục sự tự do.
Connor bắt đầu học tiếng chó sủa: “Gâu gâu gâu!”
Pall đã đến trước cửa nhà ở dưới lầu đã nghe được, lập tức sốt ruột nói: “Gặp
chuyện nguy hiểm, chó ngu, chúng ta nhanh đi đi!” Pall bắt đầu chạy, nhưng cái
đuôi của cô lại bị Kevin đè xuống.
Mà quá trình Pall biến thành người cũng bị Kevin cưỡng ép áp chế lại.
Pall có chút không hiểu mà quay đầu nhìn về phía Kevin, Kevin chỉ cực kỳ
nghiêm túc lắc đầu.
“Ngươi xác định Karen không gặp nguy hiểm?”
Kevin kiên định gật gật đầu.
Đây chính là Thần Trật Tự, sao lại làm ra chuyện buồn cười như vậy!
Lầu ba.
Dis không để ý đến Connor sủa tiếng chó, mà nhìn về phía Karen nói: “Tự
ngươi triển khai phòng ngự linh hồn đi, để ta xem cơn nghiện đói của ngươi một
chút.”
Karen: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Dis: “Ta là đang mệnh lệnh cho ngươi.”
Karen: “Ta cũng đang hỏi ngươi.”
Dis nhắm chặt hai mắt.
Lão Hoven đã từng căn cứ vào thực lực mà tính toán, Thần Trật Tự của “Lúc
này” hẳn đang ở trong thời điểm xưng bá cuối kỷ nguyên trước, nghĩa rằng
ngay lúc đó thì hắn đã là bá chủ Thần Giới.
Trong tất cả thần thoại tự thuật của các thần giáo đều có ghi chép lại những năm
tháng ấy khi Thần Trật Tự điên cuồng tàn sát Thần linh, ngược lại là các ghi
chép tương quan của bản thân Trật Tự Thần Giáo thì là hàm súc nhất.
Một vị bá chủ, là người đứng đầu đúng nghĩa của thế gian, bây giờ lại gặp phải
sự ngỗ nghịch của một người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi này lại…trẻ tuổi đến
khó tin.
Nhưng rốt cuộc thì hắn cũng không dám thật sự nổi giận, không dám giết hắn,
bởi vì bất kể như thế nào thì hắn sẽ không cho phép mình làm ra chuyện vừa
ngu xuẩn và buồn cười như vậy.
Cho nên cuối cùng thì hắn lựa chọn việc thoả hiệp.
Dis mở mắt ra, giống như là một người bình thường đã khôi phục lại cảm xúc,
mở miệng nói:
“Ta là …Trật Tự.”
Karen mở to hai mắt, anh có kinh nghiệm rất phong phú trong việc bị người
khác nhận lầm là Thần Trật Tự, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mà anh “tận mắt”
nhìn thấy Thần Trật Tự.
Ông nội và ông Hoven rốt cuộc đã làm gì mà sau khi ra ngoài một vòng thì lại
mang theo Thần Trật Tự về nhà?
Karen gần như mà dựa theo thói quen mà hỏi:
“Ngươi là hắn?”