Dis nhẹ gật đầu, giống như là đang vô cùng kiềm chế.
Karen hỏi: “Ngươi đã giáng thế rồi?”
Dis không có trả lời.
“Vậy thì Chư Thần đâu, đã chính thức bắt đầu trở về?”
Dis vẫn không có trả lời.
“Ngươi có thể giáng thế, nhưng ít nhất người phải nói trước một tiếng, nói cho
chúng ta biết, ngươi đã bỏ đi!”
Dis hỏi:
“Sợ hãi?”
“A, không phải sợ hãi, chúng ta chỉ là hi vọng có thể có càng nhiều thời gian để
bố trí, xem như có thua, cho dù phải chết, chúng ta cũng muốn chết một cách có
giá trị hơn một chút.”
Dis nhìn người trẻ tuổi trước mặt mình này một cách rất nghiêm túc.
...
Cung Điện Vĩnh Hằng của kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự nhìn xem câu từ miêu tả trước mắt, mặc dù còn không có chính
thức trông thấy cơn nghiện đói, nhưng đột nhiên, hắn có một loại cảm giác, đó
chính là người trước mắt này rất có thể thật sự chính là người thừa kế mình.
Ảo ảnh của Thời Gian cấm kỵ cho dù có lợi hại hơn và quỷ quyệt hơn nữa thì
cũng không có khả năng tạo ra một vai diễn như vậy.
…
“Để cho ta nhìn xem cơn nghiện đói trong cơ thể ngươi, ta muốn xác nhận thân
phận của ngươi.”
“Ngươi muốn thu hồi nó lại sao? Ta vốn cho rằng đây là thứ ngươi muốn giải
thoát khỏi bản thân của mình, bây giờ lại cần nó?”
“Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn.”
“Ngươi muốn lấy lại nó để khôi phục sức mạnh của mình?”
“Để cho ta xem cơn nghiện đói.”
Karen nhẹ gật đầu: “Được.”
Karen lập tức nhắm hai mắt lại, linh hồn mở rộng bao phủ Dis vào.
Sau thoáng chốc hai người cùng nhau xuất hiện ở nơi sâu trong linh hồn Karen.
Lưỡi Hái Chiến Tranh vốn đang đứng trong đầm lầy, lần này nó yên lặng cuộn
mình vào trong vũng bùn, không dám lộ ra một chút nào. Nhưng mà Dis không
có để ý đến sự tồn tại của nó, ánh mắt của hắn hoàn toàn nhìn vào pho tượng
trước mặt.
Pho tượng bị xiềng xích trói buộc, hình dạng của nó đã biến thành Karen được
một nửa.
Karen giơ tay lên, thân hình của anh biến mất tại chỗ để rồi xuất hiện ở phía
trên pho tượng nghiện đói, pho tượng vốn đang yên lặng bắt đầu phát ra tiếng
gầm thét dưới sự điều động của Karen.
Dis xoay người, rời khỏi không gian linh hồn của Karen.
“Ừm?”
Ở trong không gian linh hồn chỉ còn lại Karen đứng trên đầu pho tượng, có chút
luống cuống.
Trong hiện thực, Dis mở mắt ra, khóe miệng mang theo ý cười.
Cũng không có nhiều thứ có thể chạm đến điểm cười của Thần, nhưng bởi vì
chuyện vừa phát sinh vừa rồi thật sự quá buồn cười.
Sau đó, Karen mới mở mắt ra.
Dis mở miệng nói: “Ha ha, ngươi muốn nuốt ta?”
Thân là Thần Trật Tự, hắn thật không nghĩ được có một ngày mình sẽ bị cơn
nghiện đói nuốt chửng. Người trẻ tuổi trước mắt này, lần thứ nhất nhìn thấy
“Mình” thì đã dám ra tay với mình như vậy, thật là …quá thú vị.
Karen mím môi, đáp: “Mặc dù ta biết tỉ lệ thành công rất thấp, nhưng ta không
có lựa chọn khác.”
“Vì cái gì?”
“Rất nhiều người đang chuẩn bị vì bảo vệ Trật Tự mà chết, ta không có cách
nào thuyết phục mình lùi bước.”
Dis từ chối cho ý kiến, đi về phía phòng đọc sách, hắn có thể cảm ứng được tờ
còn sót kia đang ở bên trong.
Nhận biết của mình đối với người trẻ tuổi này rất thiếu thốn, rất có thể là do một
trang này tạo thành.
Rất hiển nhiên là quan hệ giữa “Người viết thư” và người trẻ tuổi này vô cùng
đặc biệt.
Một tờ còn thiếu kia chính là “góc nhìn” liên quan đến người trẻ tuổi này.
Mở cửa, cẩm lấy nó thì có thể biết được toàn bộ.
Nhưng động tác của Dis lại dừng lại.
Bởi vì hắn bỗng nhiên không muốn đi xem một tờ kia, từ khi xác nhận cơn
nghiện đói là thật thì ý nghĩ của hắn đã có sự thay đổi.
Từ “Ngươi có phải là người thừa kế của ta thay không?” mà biến thành “Ngươi
dựa vào cái gì để làm người thừa kế của ta?”
Nếu người này đã đứng ở trước mặt mình thì còn cần xem tài liệu làm gì? Karen
hỏi: “Ngươi rốt cuộc đang tính làm gì?”
Dis đưa tay, chỉ chỉ phía trên: “Bây giờ ta hẳn còn đang ngồi ở ngoài kỷ
nguyên.”
“Vậy ngươi là ai?”
“Ta đã nói rồi, ta là Trật Tự, cơ thể này là do vị tín đồ này cho ta mượn, ta và
hắn “gặp mặt” nhau ở trong cung điện Vĩnh Hằng cách một kỷ nguyên, hắn bây
giờ đang là “Người viết thư” cho ta, ta thông qua hắn mà quan sát tương lai…
không, là quan sát thế giới hiện tại.”
Mặc dù cái xưng hô “Người viết thư” này có chút khó hiểu nhưng Karen vẫn
bắt lấy trọng điểm:
“Ngươi nhập vào người ông nội ta? Làm vậy có tổn thương đến ông nội của ta
không?”
“Không phải nhập xác, mà là giao dịch, hắn có thể cảm giác được quá trình
ngưng tụ Thần cách trước, mặc dù chỉ là tạm thời nhưng đã nhận được lợi ích
rất lớn, huống chi, ta còn có phần thưởng thật sự dành cho hắn.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Đáng tiếc rằng hắn sinh nhầm kỷ nguyên, nếu là sinh vào thời điểm của ta bây
giờ thì có lẽ không cần đến mấy trăm năm thì hắn đã có thể xuất hiện ở trong
Thần Điện của ta… đứng trong vị trí hàng đầu.”
Đối với Dis mà nói thì việc thành Thần cũng không có gì khó khăn.
Ở trong thời đại không thể thành Thần mà đã có thể ngưng tụ ra nhiều mảnh vỡ
Thần cách như vậy thì nếu thay đổi hoàn cảnh sang một kỷ nguyên khác thì việc
thành Thần là việc đương nhiên.
Đánh giá cao thật sự đó là “đứng trong vị trí hàng đầu”.
Đây không phải lời phỏng đoán của các Trưởng Lão Thần Điện khác, không
phải lời cảm thán của Ranedal, mà đây là sự khẳng định của chính Thần Trật
Tự.
Trên thực tế thì loại phương thức “Viết thư” dùng để liên lạc này có độ khó rất
lớn, vốn không có khả năng để thực hiện, tất cả đều do Dis đủ mạnh để gánh
chịu, cùng với bên người Dis khi đó vừa lúc có một quyển bút ký của Thần
Nguyên Lý để tạo sự kết nối.
Nói cách khác thì thiếu ai trong hai người ông nội của Karen thì đều không thể
để cho ánh mắt của Thần Trật Tự dùng phương thức tả thực mà nhìn xuyên thấu
đến đây.
Karen: “Ông nội là niềm kiêu ngạo và tấm gương của ta.”
“Cho nên, hắn mới có thể đồng ý sao.”
Dis bước đến trước cửa sổ, đây là vị trí mà Pall thích nằm nhất, hắn đưa tay đẩy
cửa sổ ra, lúc này bầu trời bên ngoài đã dần chuyển sang màu đen.
“Ngươi cảm thấy thế giới hiện tại thế nào?”