Việc nhảy vọt chủ đề như thế này có chút hơi quá, nhưng Karen vẫn lập tức nói
tiếp:
“Rất tốt đẹp.”
Tốt hay xấu đều có vật để tham chiếu, so với kỷ nguyên trước và kỷ nguyên
càng xa xưa hơn thì cái kỷ nguyên này nếu đứng trên góc độ của nhân loại thì
tốt đẹp tột cùng.
“Đi xem cùng ta một chút.”
“Được.”
Dis quay người, đi xuống cầu thang, Karen theo ở phía sau.
Connor dự định đi theo thì lại bị Karen phất tay ngăn lại.
Ở bên cạnh hắn thì mình không có gì nguy hiểm, cho dù có nguy hiểm …thì dù
có ai đi cùng thì cũng không có ý nghĩa gì.
“Cha, ngài đi nghỉ dưỡng về rồi à? Sao nhanh thế!”
Thím Mary thốt lên kinh ngạc.
Dis không để ý tới đến Mary, đi ra phòng khách.
Karen lập tức giải thích nói: “Cháu cùng với ông nội đi dạo.”
“A, được.”
Mary vỗ vỗ ngực, hơi nghi ngờ một chút nói: “Hình như đi nghỉ dưỡng giải
khuây cũng không có tác dụng gì lắm…”
Ngoài cửa sân, Pall ngồi trên lưng Kevin, Pall dùng ánh mắt tò mò còn ánh mắt
của Kevin thì vô cùng nghiêm túc, nhìn Dis đi ra.
Dis dừng bước lại.
Kevin hé miệng, cái đuôi vung vẩy điên cuồng.
Nó vốn tưởng rằng sẽ được hỏi thăm, thế nhưng mà Dis chỉ dừng lại để chờ
Karen ở phía sau bước đến rồi hỏi Karen
“Sao nó cũng đi theo ngươi?”
Kevin: “...”
Karen nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, sao lại hỏi ta chuyện này?
Không phải do ngươi đã ném nó đến sao?
Trong mắt chó của Kevin tràn đầy sự uất ức, nếu là trước kia thì bây giờ nó đã
đưa cái đầu trọc đến để tìm sự an ủi. Nhưng bây giờ, nó không dám làm như
thế.
Bởi vì nó không biết nên tìm đến tay ai để được vuốt ve.
Dis nói: “Nó thành thần.”
Karen: “Ừm, bởi vì nó rất nghe lời.”
Dis không nói gì, mà là bước ra ngoài đường.
Vừa lúc lúc này, Alfred và Wilker cầm văn kiện đến.
“Lão gia Dis.”
“Ngài Dis.”
Dis không nhìn bọn họ mà tiếp tục bước đến, Karen cũng không nói gì, tiếp tục
đi theo.
Wilker tò mò nói: “Ngài Dis sao thế?”
Alfred thì hơi nghi ngờ một chút nói: “Hắn là lão gia Dis sao?”
Hắn đã nhận ra sự bất thường của lão gia từ chỗ thiếu gia.
Pall đáp lại nói: “A, yêu tinh radio, không thể không nói, trực giác của ngươi rất
chuẩn.”
Thấy Pall và Kevin không có phản ứng gì đặc biệt, Alfred cũng yên lòng, thậm
chí có tâm trạng cười nói: “Vậy là đương nhiên, dù gì thì ta cũng là người từng
đánh ngang tay với lão gia Dis.”
Kevin: “Gâu.”
“Có ý gì, cái gì gọi là đẳng cấp lại được nâng cao?”
...
“Thành phố này rất đặc biệt sao?”
Karen hiểu được đối phương đang có ý gì, đáp: “Bởi vì gần đây có chuyện xảy
ra ở nơi này, cho nên bên ngoài được bố trí một kết giới, nhưng trên bản chất,
thành phố này không có khác nhau lớn gì với các khu truyền giáo khác.”
“Chuyển sang nơi khác đi.”
“Được.”
Dis biến mất, Karen triệu hồi ra Thiên Mị, lập tức đuổi theo, hai người tới sát
rìa thành phố.
Karen nhớ rằng Nghi Thức Đón Thần siêu quy cách do ông nội và ông Hoven
cử hành là được thực hiện ở vùng ngoại ô của thành phố này.
Dis bước đi, trên đường, dòng xe cộ và dòng người cũng không ít, Karen đi theo
bên cạnh, hỏi: “Ta có thể nói cho ngươi biết một chút về tình hình bây giờ.”
Dis giơ tay lên, ngắt lời Karen, ý rất đơn giản, hắn không có hứng thú.
Karen cũng không còn lên tiếng, cũng đúng, đối với vị này mà nói thì ngươi kể
lại lịch sử giáo hội, phân tranh và thời cuộc cho hắn nghe thì giống như là đang
kể cho một người trưởng thành nghe việc ai trong đám nhỏ của khu chung cư
đang quậy phá, không chỉ không thú vị, mà còn lại ngây thơ.
Nhưng mà trong khoảng thời gian rất dài tiếp theo thì Dis đều chỉ là tản bộ trên
đường mà không nói gì để cho Karen cũng chỉ có thể trầm mặc bước theo.
...
Cung điện Vĩnh Hằng của kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự nhìn xem nội dung từ những chữ viết đang không ngừng hiện ra,
khóe miệng vẫn luôn mỉm cười.
Hắn giống như đã quên chuyện mình muốn kiểm tra Karen, bởi vì …hắn mê
muội.
Những gì hắn nhìn thấy không phải toàn thế giới, nhưng thế giới này lại thông
qua con đường này, thành phố này mà hiện ra trước mắt mình.
“Hắn nói đúng, quả thật rất tốt đẹp.”
...
Đêm đã khuya, cùng với thành phố chìm vào giấc ngủ, trên đường đã không
thấy xe cộ và người đi đường.
Ngay từ đầu Karen thật sự không có ngờ tới, đối phương nói bảo mình đi cùng
thật sự chỉ là đi dạo mà thôi, mà còn đi lâu như vậy.
Nhưng anh có thể hiểu được thứ mà đối phương muốn chạm đến và cảm nhận là
gì, bởi vì anh cũng có nhận thức tương tự.
Rốt cục,
Dis dừng bước, hắn ngồi xuống bên đường.
Bỗng nhiên, bóng lưng của hắn khi Karen nhìn vào từ phía đằng sau vậy mà
cùng trùng khớp với bóng lưng đang ngồi quay lưng về phía kỷ nguyên.
Dis bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nghe được rồi sao?”
Karen nhìn về phía con đường vắng, anh không nghe thấy bất cứ âm thanh gì,
nhưng mà Karen cũng rõ ràng, điều mà đối phương muốn có lẽ không phải là
câu trả lời chính xác của mình, cho nên Karen không chút do dự mà hỏi:
“Ta không nghe thấy gì, ngươi nghe thấy cái gì?”
“Bọn hắn, đang kêu gào, đang gầm thét, đang nguyền rủa, đang điên cuồng…”
Dis ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, “Khi ta ngẩng đầu nhìn lên từ nơi này, ta đã
thấy bản thân mình mục nát, nhưng dù cho bây giờ ta đã mục nát đến mức độ đó
thì bọn hắn cũng vẫn không thể vượt qua sự ngăn cản của hai chúng ta.
Bọn hắn thật sự là một đám phế vật.”
Karen đã hiểu, sau một thoáng suy tư ngắn ngủi, Karen nói: “Có một câu ta
muốn hỏi ngài.”
“Hỏi đi.”
“Đó chính là ngài sẽ cảm thấy cô độc sao?”
Hỏi câu này ngược lại không phải hỏi về bóng lưng mà Karen đã từng trông
thấy kia, cảm nhận của anh là vô cùng bi thương.
Trên mặt Dis lộ ra vẻ say mê,
Nói:
“Ta cực kỳ thích cảm giác của hiện tại, thật đấy;
Ngồi trên con đường không một bóng người giữa đêm tối, lắng nghe “Bọn hắn”
xì xào bàn tán, hưởng thụ sự ồn ào náo nhiệt từ “Bọn hắn”.
Ta sẽ không cảm thấy cô độc, bởi vì ta biết:
Ở sau lưng của ta…
Là sự yên tĩnh được ta bảo vệ.”