Karen ngồi xuống bên cạnh Dis, mặt đất buổi đêm có hơi lạnh.
Nhắm mắt lại, gió đêm phả vào mặt không ngừng cuốn tóc lên, Karen bắt đầu
nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, suốt một hồi lâu không nói một lời.
Dis hỏi: “Bây giờ ngươi đã nghe thấy rồi chứ?” |
Karen lắc đầu, đáp: “Vẫn không nghe được gì.”
Dừng một chút, Karen tiếp tục nói bổ sung: “Có thể là bởi vì ngài ngăn cản quá
chặt chẽ.”
“Ha ha.”
Karen biết, vị đang ngồi trước mặt mình này là “Thần Trật Tự”, nhưng hình
tượng của hắn, lại là ông nội Dis của mình.
Thần Trật Tự ngồi ở ngoài kỷ nguyên, ngăn cản Chư Thần trở về, bảo vệ sự yên
tĩnh của kỷ nguyên;
Ông nội mình đứng trước cửa nhà, cũng bảo đảm cho gia đình nhỏ an toàn, có
thể để mọi người trong nhà rời xa vòng thị phi hiểm ác của giáo hội, sống cuộc
sống hạnh phúc của người bình thường;
Dis, là Trật Tự thu nhỏ; Trật Tự, là Dis phóng đại.
Giữa cả hai cũng không có mâu thuẫn với nhau.
Nếu muốn cố tìm kiếm sự đối lập mà nói thì sẽ chỉ biên thành loại đề tài thảo
luận để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi.
“Nếu như ngài có thể ngăn cản mãi mãi thì tốt biết bao nhiêu.”
“Đó cũng không phải là ý nghĩ mà một tín đồ Trật Tự nên có; người tín ngưỡng
Trật Tự bất kể lúc nào thì đều phải có sự dũng cảm để chủ động đứng ở hàng
thứ nhất, gánh vác trách nhiệm tương ứng.”
“Đây không phải ý nghĩ, chỉ là sự cảm thán, không làm chậm trễ việc đang làm,
thậm chí, không ảnh hưởng đến tính năng động chủ quan.” Karen chỉ chỉ vào
mình, “Bây giờ thực lực của ta và tài nguyên mà ta có thể có càng nhiều thì ngài
sẽ càng yếu đi, mỗi khi ta bước lên một bước thì ngài sẽ trượt dốc thêm một
đoạn.”
“Ngươi là người thừa kế của ta, đây là điều tất nhiên, mặc dù ta còn không xác
định, có phải ta sẽ thật sự chọn ngươi hay không.
Từ góc nhìn của ngươi, ngươi đang ở hiện tại, ta đã ở quá khứ, ta là sự thật đã
xác định; nhưng theo góc nhìn của ta, ta đứng ở hiện tại, mà ngươi thì là biến số
trong tương lai.”
“Thật sự có thể…sửa đổi tương lại sao?”
“Có thể. Điều kiện tiên quyết là ngươi đủ mạnh, mạnh đến nỗi sự cắn trả từ
Thời Gian cấm kỵ cũng không thể giết được ngươi.”
Karen cười nói: “Ha ha, thật thú vị.”
“Tại sao?”
“Đây rõ ràng là vấn đề triết học có thể trở nên vô cùng phức tạp và tinh vi, vậy
mà bản chất kết quả của nó là so xem nắm đấm của ai cứng hơn?”
Dis giơ bàn tay lên,
Chậm rãi nắm thành đấm,
Nói:
“Nó chính là đạo lý vĩnh viễn bất biến trên thế gian này.”
Có nó,
Kẻ cướp biển tham lam tàn nhẫn cũng có thể đóng vai thành một vị quý ông cao
quý nhã nhặn; cuộc đồ sát một chủng tộc đẫm máu cũng có thể được hiểu thành
sự cứu rỗi văn minh và tự do;
Thần linh thuần khiết hiền lành cũng có thể bị phán định thành Tà Thần.
Đương nhiên, ngươi có thể dùng vô số góc nhìn và luận điểm để phê phán, phản
bác sự chủ quan và phiến diện của nó, nhưng nó sẽ chỉ dùng hiện thực để chế
giễu và khinh thường ngươi một cách lạnh lùng nhất.
Có thể nó không phải là đạo lý, nhưng nếu như không có nó, ngươi vốn chẳng
có tư cách để nói đạo lý.
Karen nhớ rõ rằng ông nội của mình cũng đã từng tự nhủ như thế.
“Cho nên, bây giờ ta đang được ngài xét duyệt sao, ngài có thể thay đổi tất cả ở
quá khứ?”
“Không sai, ảnh hưởng của sự thay đổi sẽ quyết định cái giá phải trả cho sự
phản phệ, nhưng dù là gì thì ta đều có thể tiếp nhận.”
“Đây là sự uy hiếp hay cảnh cáo?”
“Giải thích và nói rõ.”
Karen nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu, sau đó anh cúi người xuống, nhìn xem
phía dưới, lúc khuỷu tay chuyển động chạm đến túi áo thần bào, bên trong túi
có một gói thuốc lá và chiếc bật lửa.
Giờ khắc này ngỡ như lại quay về cái buổi tối khi lần đầu tiên gặp mặt Alfred.
Trong đầu Karen bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Có nên đưa thuốc cho Thần
Trật Tự hay không?
Cuối cùng thì anh vẫn không làm thế, nhưng lại nhịn không được mà cười ra
tiếng.
Dis nhìn Karen, giống như là đang chờ Karen mở miệng trước.
Nhưng sau khi Karen cười xong thì chỉ yên lặng cúi đầu, nhặt lên một cái cành
khô sẽ được công nhân vệ sinh quét dọn vào sáng ngày mai, tuỳ tiện vạch vẽ
trên mặt đất.
Tiếng “Sàn sạt” không ngừng vang lên, Karen vẫn không nói chuyện, giống như
là đã đắm chìm vào trong cái trò chơi nhỏ ngây thơ này.
Dis mở miệng nói: “Ngươi không muốn nói gì sao? "
Karen lắc đầu:
“Ta có thể phân tích và tổng kết tất cả những sự phát triển và hiện trạng của Trật
Tự Thần Giáo và các Thần Giáo khác được ghi chép lại trong Ánh Sáng Trật Tự
cho ngươi nghe, nói đến hừng đông cũng không có vấn đề gì, nhưng ta biết,
ngươi lười nghe những thứ này.
Về phần những thứ khác, ví như ngài là người phỏng vấn, còn ta là “Người đến
xin việc”?
Nếu dùng loại quan hệ này để cho ta thể hiện nhằm nhận được sự khẳng định từ
ngài mà nói thì ta không muốn làm như vậy.”
“Ngươi có phương thức khác để thể hiện ra?”
“Không, không có, chỉ vì lười.”
“Lười? Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ nói ra một lý do cao cấp và thích hợp hơn.”
“Xoạch!”
Cành cây gãy thành hai đoạn, Karen nhặt lên một đoạn, tiếp tục kéo nó trên mặt
đường: “Lý do cao cấp và thích hợp hơn thì đương nhiên là có.” Karen quay
đầu nhìn xem Dis đang ngồi bên cạnh mình, trẩm giọng nói: “Ngươi là Thần
Trật Tự, nhưng ngươi chỉ là người mở đường Trật Tự, ngươi có tư cách gì để
quyết định ai mới là Thần Trật Tự đời tiếp theo?”
Nói xong, Karen hỏi: “Câu trả lời này có phải càng phù hợp với không khí nói
chuyện giữa hai chúng ta không?”
Dis từ chối cho ý kiến.
Karen tiếp tục nói: “Nhưng sự thực là ta rất hy vọng ngài có thể thay đổi tất cả
trong thời đại đó của ngài, thậm chí còn chờ mong ngài dùng tư thế của một vị
bá chủ mà tuyên bố với ta:
“Ngươi không xứng trở thành người thừa kế của ta”.”
Sau đó, “Rắc” một tiếng…
Cành cây khô trong tay lại gãy mất, Karen ném nó sang một bên, nhặt lên một
cành cây khác:
“Ta muốn thay người!”
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngửa người ra sau, nhìn lên bầu trời sao:
“Thật ra thì như vậy cũng rất tốt.”
Dis: “Ngươi không thích thế giới này sao? "
“Không, ta thích, nơi này có người nhà của ta, có đồng bọn của ta, có chiến hữu
của ta, có thầy của ta, có phong cảnh, có nghệ thuật, nó phủ đầy sắc màu, sao có
thể không khiến người ta thích được?
Lần thứ nhất bóp cò bắn một phát đạn thuật pháp, lần thứ nhất hóa thành khói
đen để bay, lần thứ nhất cưỡi trên lưng rồng mà bay lượn … đều để ta thấy vô
cùng kích động và mới lạ, những điều này, đều là cảnh tượng ta chỉ có thể trải
nghiệm khi ở trong mơ.
A, đúng, ta còn có vị hôn thê.”
“Có vẻ thiếu chút nữa ngươi đã quên mất việc ấy?”