Cung điện Vĩnh Hằng của kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự nhìn xem nội dung mà những dòng chữ viết miêu tả, khóe miệng
không khỏi có chút cong lên.
Không khí cực kì nghiêm túc bỗng nhiên trở nên sinh động này để Thần cũng
thấy buồn cười....
“Chúng ta vẫn chưa thành hôn, chúng ta còn không có con cái, ngài biết không,
căn nhà bây giờ của chúng ta, là cái căn biệt thự mà ngài đến lúc hoàng hôn kia.
Nhà của vị hôn thê ta còn to hơn, đó là một trang viên với một toà lâu đài cổ, là
cái kiểu mà cưỡi ngựa lao mãi mà không đến được phần cuối.”
Karen nói xong nhìn về phía Dis:
“Ngài có hiểu được những lời mà ta nói không, căn nhà lớn và trang viên rộng,
ta biết, ngài có Thần Điện, có vô số tiểu thế giới …à không, ngài đã từng có
được thế giới này.”
Dis: “Ngươi có thể nói tiếp.”
“Biệt thự, trang viên, đều là những thứ ta rất yêu thích, cái trước là thứ ta từng
theo đuổi, cái sau từng là thứ mà ta không dám nghĩ đến, ta đã từng lạc lối trong
đó.”
“Ngươi nói, là ngươi sao?”
“Là ta, ha ha, Karen. Inmerais.”
“Những gì phía trên cũng là để làm nền?”
“Không chỉ có làm nền, là ca ngợi, đối với cái thế giới này, đối với giáo hội, đối
với gia đình, đối với rất nhiều phương diện, ta không cách nào khái quát nó một
cách đơn giản, nhưng ta thật sự rất thích nơi này.
Chính là bởi vì yêu nó nên mới muốn trao cho nó Trật Tự.
Ta cảm thấy, sâu trong linh hồn của tất cả tín đồ Trật Tự thật sự thì đều vô cùng
yêu quý thế giới này.”
“Nhưng ngươi vẫn hy vọng ta thay thế ngươi?”
“Đúng vậy, không sai.”
“Lại quay về điểm xuất phát, ngươi vừa mới nói với ta rằng ngươi không phải là
đang trốn tránh trách nhiệm.”
Karen trầm mặc.
Hắn đã sớm biết, Thần, mặc dù có thể đạt đến cực hạn trên nhiều khía cạnh,
nhưng Thần, cũng không phải là đấng toàn trí toàn năng tuyệt đối.
Trốn tránh trách nhiệm?
Nếu như không có ta, thế giới này không có sự tồn tại của ta, vậy ta còn có trách
nhiệm gì đây?
Mình là Karen, mình cũng không phải Karen.
Thần Trật Tự nếu như sửa đổi, đối với hiện tại mà nói thì tất cả sẽ thay đổi,
nhưng đối với mình mà nói… thì chính mình cũng không tồn tại.
Ông nội biết điều này, nhưng Thần Trật Tự cũng không biết.
Bởi vì, Thần Trật Tự cũng không mở cửa phòng sách ra để đi tìm hiểu về tờ
giấy vàng còn sót kia.
Dis: “Trong lời nói của ngươi có sự mâu thuẫn, ngươi đang giấu giếm bí mật gì
đó.”
“Đúng, nhưng ta không muốn nói cho ngài, có thể sao?”
Dis nhíu mày, hắn cực kỳ phản cảm với kiểu ngỗ nghịch này, nhưng lần này,
hắn không nhắm mắt lại để kiềm chế sự tức giận, bởi vì chỉ phản cảm mà thôi.
“Tùy ngươi vậy.”
Karen cười cười, “Ngài chọn ta, vậy thì vẫn là như vậy, ngài không chọn ta, ta
cũng rất vui vẻ, hay là chúng ta đổi sang chủ đề khác đi.”
“Đổi chủ đề?”
“Ngài biết không, thật ra ngay từ đầu lúc ta biết ngài thì ta cảm thấy rất phản
cảm, không, ta là phản cảm với tất cả Thần linh, tất cả giáo hội, cho dù ta đã
được chứng kiến đủ loại uy năng kỳ lạ của thuật pháp và trận pháp, cho dù ta đã
đọc về thần thoại tự thuật.
Ta vẫn cảm thấy giáo hội, Thần, bao quát cả ngài đều không nên tồn tại, đều là
thứ lừa gạt, ngu muội, mục nát, lạc hậu, đáng chết.
Ngay cả khi ta tắm thì cũng sẽ có hứng thú mà đi phê phán một chút.”
“Ồ?”
“Bởi vì khi đó ta còn trẻ, có chút không hiểu chuyện, quan sát còn rất thiển cận.
Về sau, lúc cơn nghiện đói trong cơ thể ta phát tác, ta bị hành hạ vô cùng khổ
sở, ngài biết ta làm gì không, ta nằm trong phòng tắm của mình, lưng dựa vào
bồn tắm, dùng lửa Ánh Sáng đi thiêu đốt linh hồn của ta, ngài có biết có bao
nhiêu đau khổ sao?”
“Ta biết.”
“Khi đó ta đã suy nghĩ, vì sao thứ này sẽ xuất hiện trong cơ thể ta, mà lại sẽ
mang đến cho ta hình tượng giống như ngài, một số người phía ngoài trông thấy
cơn nghiện đói giống như là trông thấy ngài vậy, ta vẫn luôn bị ngộ nhận là
ngài.
Bao gồm con gái của ngài, Ankara, tàn hồn của cô ta cũng kêu ta là cha.
Ta đã từng cho rằng đây là sự chuẩn bị cho việc trở về của ngài, giống như là
gieo xuống một cái hạt giống, chờ sau khi nó nảy mầm kết quả thì ngài lại đến
để thu hoạch.”
“Ha ha.”
“Nếu không, ta thật sự không thể nào hiểu được, vì sao lại có sự sắp xếp như
vậy, ta cũng không cho rằng đây là cái bánh phết tương rơi xuống từ trên trời, ta
chỉ có thể hiểu rằng ta đang bị người khác sử dụng.
Ngài có biết ý nghĩa của từ “giá y” * không?”
* Giá y: áo cưới (dùng trong câu “may áo cưới cho người khác” có hàm nghĩa
diễn tả thành quả lao động vất vả của mình bị người khác lấy mất.)
“Ta có thể hiểu được tất cả những chú thích.”
“Về sau, ta phát hiện hình như không phải như vậy, Trật Tự Thần Giáo khác
biệt với những Thần Giáo khác, lúc xem lại Ánh Sáng Trật Tự và Điều Lệ Trật
Tự thì cũng có thể cảm nhận ra sự khác biệt, giống như là những chữ viết đó
đều có hàm nghĩa mới.
Càng về sau, càng đi rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện, ta dần dần hiểu ra
ý nghĩa của “Trật Tự”.
Trong một khoảnh khắc, ta bỗng nhiên nhận thức được, có lẽ ngài cũng chướng
mắt cái “áo cưới” này là ta.”
“Nghe có vẻ như rất nhiều sự chuyển biến?”
“Phê phán ngài, hoài nghi ngài, nhận biết ngài, đi theo ngài...”
“Trở thành ta?”
“Nói trên mức độ nào đó thì đúng vậy, ta đã không có gì mâu thuẫn gì với cái
thân phận “Thần Trật Tự” này, ta càng ngày càng dung nhập vào nhân vật này,
bởi vì ta biết nó rất hữu dụng.
Ta là một cái chìa khóa, hoặc là nói, chìa khoá nằm trên tay của ta, ta là người
mở cửa, đồng thời, ta cũng muốn tự mình đi đóng cửa.
Hiện tại, mỗi ngày khi ngắm nhìn bầu trời thì đều sẽ tự nghĩ lại: Ngài mệt mỏi,
mà ta, đã chuẩn bị xong để tiếp nhận trọng trách sao?
Nhưng ta biết, khoảng cách giữa ta và ngài cách rất xa, đến tận bây giờ ta còn
không hoàn thành Thần mục, thậm chí ta còn không đánh lại Trưởng Lão Thần
Điện.
Được rồi, nói như vậy, có vẻ có chút thiếu công bằng đối với Trưởng Lão Thần
Điện, dù sao thì trước đó không lâu trong mắt ta thì bọn hắn vẫn mạnh mẽ mà ta
khó có thể chạm đến.
Nhưng ta vừa mới thấy Ranedal đập từng người bọn hắn như đập ruồi.
So với nguy cơ mà ta sắp đối mặt, đối với kiếp nạn sắp đến, bọn hắn cũng nhỏ
yếu, ta, càng nhỏ yếu hơn.”
“Xem ra ngươi không chỉ đang trốn tránh trách nhiệm mà ngươi còn đang sợ
thua.”
“Thua?” Karen lặp lại cái từ này, “A, không có khả năng thua, bởi vì, chúng ta
đã thắng.”
“Thắng?”
“Đúng vậy, thắng, một cái kỷ nguyên vô Thần, nó sẽ được lịch sử khắc ghi, sẽ
được đời sau khắc ghi, sẽ được thế giới này khắc ghi, cái này dấu ấn này đã
hình thành.
Cho dù Chư Thần trở về, bọn hắn cũng không dám tiếp tục nhào nặn cái thế giới
này một cách tuỳ ý giống như trước đây, bởi vì bọn hắn sẽ sợ rằng lại có một
Trật Tự Thần Giáo được sinh ra, lại có một vị Thần Trật Tự được sinh ra, quét
bọn hắn vào trong bãi rác của lịch sử.
Xuất phát từ góc độ hiện thực, dù cho mạnh mẽ như ngài, sau khi trấn thủ một
kỷ nguyên thì cũng sẽ đứng trước sự diệt vong không thể nghịch chuyển;
Hướng ánh mắt nhìn ra càng xa, thế giới này đã bởi vì tín ngưỡng của chúng ta
mà phát sinh sự thay đổi.
Ngài là Thần Trật Tự, là người mở đường Trật Tự, con đường này từ khoảnh
khắc mà ngài ngồi xuống kia thì sẽ không thiếu tùy tùng, Thần thể mục nát sẽ
hóa thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng càng nhiều đoá hoa Trật Tự.”