“Ngươi đã nói, ngươi không muốn dùng thân phận “Người tìm việc” để nói
chuyện với ta.”
“Đây không phải lấy thân phận “Người tìm việc”, mà là lời nói trong lòng một
tín đồ Trật Tự, ta đã giảm bớt được khâu cầu nguyện so với các tín đồ khác, dù
sao thì ngài đang ngồi đối diện ta.
Nếu không thổ lộ hết những lời này thì ta sẽ cảm thấy nuối tiếc.”
“Thật ra khi ngươi có thể nói ra những lời như vậy thì việc xét duyệt đã kết
thúc.” Dis từ từ đứng người lên, “Ta chưa từng gửi gắm những kẻ đến sau có thể
làm càng tốt hơn ta, càng sẽ không hi vọng xa vời rằng có thể mang theo ý chí
của ta mà chiến thắng thay ta, ta cảm thấy điều này có chút thiếu thực tế.”
“Ta cảm thấy lời này của ngài có chút quá tiêu cực, ta đã cảm thấy, nếu như ngài
thay một người khác thì nói không chừng có thể làm được càng tốt hơn ta.”
“Có thể nhận thua được thì đã là một người thừa kế hợp cách.”
“Ha ha ha…” Karen dùng tay che miệng của mình, nở nụ cười.
“Buồn cười sao?”
“Ừm, rất buồn cười, ai có thể nghĩ tới, ngài lại bởi vì cảm thấy bản thân quá ưu
tú cho nên bởi vậy mà lại hạ thấp yêu cầu đối với người thừa kế.”
“À, ngươi đứng lên đi.”
“Được.”
Karen đứng người lên.
“Triển khai không gian linh hồn.”
“Ngài còn phải xem cơn nghiện đói?”
“Ừm, ngươi cũng có thể thử nuốt ta một lần nữa.”
“Nếu ngài không phải đi xuống từ phía trên, vậy ta cũng không cần phải làm
như vậy...”
Đột nhiên, Karen giật mình.
Bởi vì giờ khắc này, anh đồng cảm với Đại tế tự.
Ở trên lầu ba của căn biệt thự, lúc Thần Trật Tự tiến vào không gian linh hồn
của mình, mình đã dự định phát động cơn nghiện đói để tiến hành nuốt chửng.
Ý nghĩ của mình rất đơn giản, nếu ngươi không muốn trấn thủ mà bước xuống
đây, vậy ta nuốt ngươi rồi thay ngươi đi trấn thủ.
Cho nên, thật sự không thể trách Đại tế tự sẽ có loại ý nghĩ thí nghiệm Thần
“Đại nghịch bất đạo” kia, phản ứng bản năng đầu tiên của mình… lại giống Đại
tế tự như đúc.
“Thời gian của ta không còn nhiều lắm, hắn cũng không kiên trì được quá lâu.”
Còn không phải là bởi vì ngươi tốn nhiều thời gian như vậy để đi dạo sao?
Karen triển khai không gian linh hồn, Dis lại xuất hiện ở bên trong.
Thanh Lưỡi Hái Chiến Tranh mới vừa trồi lên được một nửa từ trong vũng bùn
thì lại chui ngược trở vào.
Thủy tổ Ellen ở trong góc khuất nhất thì còn không bò dậy từ trong lần quỳ
trước, vừa lúc duy trì tư thế ban đầu, dù sao cũng không ai để ý tới hắn.
Dis nhìn xem bức tượng nghiện đói này, giơ tay lên:
“Ngươi còn nhớ ta không?”
Pho tượng nghiện đói mở mắt ra, nhìn xem Dis.
Bây giờ nó đã bị Karen kiềm chế lại, không cách nào phát ra càng nhiều cảm
xúc hơn.
Dis đưa tay chỉ về hướng Karen: “Hắn, chính là ta.”
Pho tượng nghiện đói nghe vậy, hai mắt nhắm nghiền.
Từ khoảnh khắc đó pho tượng bắt đầu nhanh chóng lột xác thành bộ dáng
Karen, tốc độ nhanh đến nỗi khiến người trong cuộc như Karen đều cảm thấy
kinh ngạc.
Cùng với đó là cảm nhận được sức mạnh tăng lên.
Phải biết rằng bởi vì sự tồn tại của cơn nghiện đói, Karen cũng không có giới
hạn thành Thần trong kỷ nguyên này, cho nên mỗi một bước của anh đều có thể
đi càng vững vàng và yên tâm hơn so với người khác.
Sau khi dặn dò một câu đơn giản xong, hai người đứng đối mặt trên đường phố
đồng thời mở mắt ra.
Karen hỏi: “Ngài cũng không suy nghĩ lại một chút sao? "
“Không cần, đạt tiêu chuẩn là được.”
“Được rồi.”
“Tiếp xuống, ta sẽ ban phần thưởng cho hắn.”
Dis chỉ chỉ vào chính mình.
Karen biết, đây là Thần Trật Tự muốn ban thưởng cho Dis.
Quả nhiên, phong cách hành sự của Thần Trật Tự đúng là rất có thần cách, mị
lực.
Khó trách, hắn có thể để cho Ranedal vẫn luôn trung thành.
Nhưng mà theo lời của Thần Trật Tự, cho dù Ranedal nghiên cứu ra quy tắc
thời gian thì hình như cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì nó không đủ mạnh nên
sẽ không thể hướng hướng đi của thời gian.
Dis nói: “Chabak, ngươi biết không? Hắn đến đó vì để giết nó báo thù.”
“Ta không biết cái tên Chabak này, nhưng có lẽ là bởi vì nó nên đã dẫn đến cha
mẹ ta gặp nạn trong lần thăm dò đó, mặc dù ông nội cứu bọn họ ra nhưng lại
không có biện pháp giải trừ ô nhiễm trên người bọn họ, cuối cùng, chỉ có thể
nhìn bọn họ chịu sự hành hạ, vẫn là do ông nội tự tay giải thoát bọn bọ.”
“Hắn không cách nào giải trừ ô nhiễm mức độ này?”
“Bởi vì ông nội không cách nào thành Thần.”
Trong chốc lát, Dis trầm mặc.
Cung điện Vĩnh Hằng của kỷ nguyên trước;
Thần Trật Tự cũng trầm mặc.
Thật lâu sau đó, Dis hỏi Karen: “Ngươi cảm thấy, ta có cần phải xin lỗi hắn
không?”
“Cũng không cần cố sức xin lỗi.” Karen chỉ chỉ mình, “Ta gọi ông ấy là ông
nội.”
Dis lắc đầu, nói: “Để ta xử lý Chabak, như thế thì cha mẹ ngươi sẽ không phải
chết.”
Karen sửng sốt một chút, như thế thì cũng sẽ không có ta.
Con của bọn họ vẫn có tên là “Karen. Inmerais” như cũ, sẽ không chịu sự tra
tấn của huyết mạch Alte, sẽ không mất sớm, Dis cũng sẽ không cử hành Nghi
Thức Đón Thần siêu quy cách, cũng sẽ không có ta.
Karen: “Ừm, đúng vậy, không sai.”
“Chabak vẫn luôn bị phong ấn trong cung điện Vĩnh Hằng, suốt cả kỷ nguyên
đều không thể ra ngoài, chỉ là nếu như giết nó sẽ tạo ảnh hưởng không hề nhỏ,
sau khi cha mẹ của ngươi sinh ngươi ra thì ta sẽ tiến hành nghi thức giáng lâm
đối với ngươi.”
Karen nhẹ gật đầu: “Ừm, tốt.”
Cho dù Dis không cử hành Nghi Thức Đón Thần, chỉ cần Thần Trật Tự muốn,
hắn vẫn có thể tự chỉ định như cũ, giống như những Thần tử kia vậy.
“Như thế thì sẽ tạo ra một chút ảnh hưởng đối với tính cách của ngươi.”
“Có sự dạy bảo của ông nội thì sẽ không có vấn đề.”
...
Phòng sách của căn biệt thự số 13, hai ngọn nến tự cháy lên, hai chiếc chuông
gió treo trên bệ cắm nến vào lúc này cũng khẽ đung đưa, phát ra âm thanh trong
trẻo.
Trong đó có giữ lại tàn niệm của cha mẹ Karen, Dis thường xuyên ngồi một
mình trong phòng sách, châm nến, thăm viếng bọn họ.
Lúc trước khi Ranedal có ý đồ đoạt lại cơ thể Karen, cũng là bọn họ giúp Karen
kéo dài thời gian, bảo vệ Karen.
Lúc này, bọn họ giống như là đang mặc niệm, cũng giống như là đang cầu
nguyện.
“Vậy ta sẽ đi giết Chabak, được rồi, dọn dẹp cung điện Vĩnh Hằng triệt để một
chút.”
Sau khi Dis nói xong, hai mắt nhắm chặt.
Karen hít sâu một hơi, hai mắt cũng nhắm chặt, khóe miệng mang theo mỉm
cười, yên tĩnh chờ đợi.
Rất nhanh thì ông nội và người nhà có thể đoàn viên.
Một lát sau, Dis mở mắt ra.
Karen cũng mở mắt ra, sau đó cúi đầu nhìn nhìn hai tay của mình, a, mình thế
mà vẫn còn tồn tại?
Là Thời Gian cấm kỵ phát sinh vấn đề sao?
Mạnh mẽ như Thần Trật Tự cũng không có cách nào để thay đổi thực tại? Hay
là nói, không chỉ có lý luận về sức mạnh mà vẫn phải liên quan đến càng nhiều
phương thức luận chứng khác về thời gian?
Dis mở mắt ra, nhìn Karen, ánh mắt thâm thúy, giống như là đang quan sát và
suy tính về Karen.
Karen hỏi: “Làm sao vậy, không thuận lợi sao?”
Dis lắc đầu,
Đáp:
“Hắn không chịu.”