Số 13 Phố Mink

Chương 3057

Vườn Sinh Mệnh.

Kỵ Sĩ Đoàn Sylma sau khi hoàn thành việc tấn công phá huỷ phong ấn thì cũng

đã rút quân.

Trên trận địa lúc trước chỉ còn lại từng toà trụ cao ngất.

Rất nhiều Trưởng Lão của các Thần Giáo đều đã đáp ứng lời mời đến đây, đứng

ở trên đài cao hình trụ riêng của mình, ngắm nhìn bóng dáng của những Thần

linh đã càng lúc càng tiến gần đến bờ biển.

Tiên Tri và Thần Dụ Giả của Trật Tự Thần Điện đang tiến hành tính toán và sắp

xếp chung, giống như là đang tổ chức một buổi gặp mặt cỡ lớn.

Cuối cùng khi một cột sáng xuất hiện, Đại tế tự và Karen xuất hiện trên đài cao

ở khu vực trung tâm nhất.

Trong nháy mắt khi việc dịch chuyển kết thúc, Karen trông thấy khí tức của Đại

tế tự hạ xuống, Thần cách mà hắn ngưng tụ trong lúc ngắn ngủi để trấn áp mình

bây giờ cũng đã vỡ vụn.

Cũng giống như ông nội nên Đại tế tự không thể nào duy trì trạng thái đó quá

lâu.

Karen đứng người lên.

Đại tế tự mở miệng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng giết ta cũng không

thay đổi được cái gì, không tin thì tự ngươi nhìn đi.”

Karen nhìn về phía hướng biển đen, ba bóng người to lớn đã đến gần.

“Sao lại nhanh như vậy…”

Thời gian vốn còn ít nhất là sáu ngày thì lúc này chúng Thần đã đến ngay trước

tầm mắt.

Nơi này vốn còn một nhánh Kỵ Sĩ Đoàn phòng ngự, hiện tại không còn gì sót

lại.

Mặc dù mình cố gắng ngăn cản, nhưng Đại tế tự vẫn là Đại tế tự, chuyện mà

hắn toàn lực thúc đẩy thì ai có thể thật sự ngăn cản được?

Trên bản chất thì việc chính biến vốn cũng không có ý nghĩa lớn, sau khi Đại tế

tự “Biến chất” thì dàn khung bố trí để nhắm vào Chư Thần trở về cũng đã phế

bỏ.

“Đây là ý gì?”

“Đại tế tự Trật Tự sao lại đến đây rồi?”

“Trật Tự Thần Giáo các ngươi rốt cuộc đang dự định làm cái gì?”

Trong giới giáo hội tràn đầy sự cạnh tranh và đối lập nhưng cũng không thiếu

quan hệ hợp tác và cộng sinh, nhất là Thần Điện của các giáo, tất cả mọi người

đều là những kẻ sống vài trăm năm, trên phương diện quan hệ cơ cấu thì cũng

không bén nhọn như giữa các Giáo Đình.

Nhưng mà sở dĩ lần này các bên sẽ cử đại biểu đến cũng không chỉ là xem trên

quan hệ trong quá khứ, trên bản chất thì mọi người đều rất tò mò đối với sự kiện

Chư Thần trở về.

Đáng tiếc rằng Sinh Mệnh Thần Giáo vốn nên là bên tò mò nhất và hưng phấn

nhất nhưng đã mất đi khu vực trung tâm của mình.

Những khu thánh địa còn sót lại của Sinh Mệnh Thần Giáo mặc dù trên danh

nghĩa là do Trật Tự quản lý nhưng trên thực tế đều đang đợi Chủ Thần của mình

trở về.

Thần Dụ Giả và Tiên Tri liếc nhìn nhau, không nói chuyện.

Đại tế tự bước lên phía trước, đi đến gần biển đen, ngưng tụ pháp thân ra, quay

lưng về phía biển, hướng mặt đối diện Trưởng Lão các giáo:

“Chư vị, trên mỗi một đài cao hẳn là đều để lại vật liệu trận pháp, ta nghĩ, tất cả

mọi người đã bố trí xong nhỉ?”

Tất cả Trưởng Lão nhất thời không ai nói tiếp, bởi vì thật sự mọi thứ đã bố trí

xong.

Nếu như Kỵ Sĩ Đoàn Trật Tự bây giờ còn ở nơi này thì bọn hắn ngược lại cũng

không quá lo lắng, cho dù không ngăn cản được thì tự mình cũng có thể thong

dong rời đi, nhưng bây giờ nhóm người mình lại trở thành khán giả hàng đầu

ngồi xem kịch, nhưng khi Thần linh thật sự đến gần bờ biển thì bọn hắn sẽ

không tiếp tục ở lại nơi này mà lập tức rời đi.

Lúc dịch chuyển đến bằng trận pháp ở gần căn cứ hậu cần của Kỵ Sĩ Đoàn vốn

cách nơi này không xa, nhưng cho dù là khoảng cách ngắn như thế thì bọn hắn

cũng muốn trì hoãn một chút nào, dứt khoát bố trí trước một trận pháp dịch

chuyển cự ly ngắn ở dưới chân, tiết kiệm thời gian để có thể rời khỏi với tốc độ

nhanh nhất.

Không chỉ có như thế, trong khoảng thời gian chờ đợi trước đó thì có không ít

các Trưởng Lão thậm chí còn thuận tay bố trí trận pháp truyền tin để tiến hành

tiếp sóng lại cảnh tượng ở nơi này theo thời gian thực.

Vì vậy vào lúc này cũng tạo nên một cảnh tượng vô cùng hoang đường ở đây,

Trật Tự Thần Giáo vốn đóng giữ nơi này bây giờ lại đang bận rộn đấu tranh

chính biến, ngược lại thì ngoại giáo càng biết rõ hơn về tình hình ở đây.

“Tiếp theo mời mọi người cùng ta nghênh đón các vị vĩ đại trở về.”

Sau khi Đại tế tự nói xong, pháp thân vẫn ở lại tại chỗ, nhưng bản thể lại quay

về trên đài cao hình trụ.

Các Trưởng Lão đứng trên đài cao ở hai bên bắt đầu dùng thần thức để liên lạc,

bọn hắn thật sự có chút không hiểu về mục đích của Đại tế tự.

Cũng tương tự thì các Giáo Đình hậu phương cũng ở trong trạng thái kinh ngạc,

nhao ngao nhắc nhở ngành tình báo của riêng mình đi thăm dò nguyên nhân

khiến chính sách của Trật Tự bỗng dưng thay đổi một cách trái ngược như vậy.

“Rống!”

“Rống!”

“Rống!”

Tiếng khóc của trẻ con đối với một con kiến mà nói thì cũng tựa tiếng sấm rền

vang.

Ba tiếng gào thét như có thể chấn động cả vùng không gian này, có lẽ chỉ là

tiếng gầm thét của ba vị cấp bậc Chủ Thần kia khi đến gần điểm ngăn cách.

“Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!...”

Nước biển đen nhanh chóng co vào, mặt đất bắt đầu run rẩy, Thần uy dần dần

bao phủ.

Một vài Trưởng Lão đã đang khởi động trận pháp dịch chuyển dưới chân.

“Bịch.”

Đao Than Vãn bị Đại tế tự vứt xuống trước mặt Karen, Karen cúi người, nhặt

đao lên.

Anh không nhắm đao về phía Đại tế tự, mà là hướng mặt về phía ba bóng dáng

to lớn đến nỗi để màn trời trở nên có chút nhỏ hẹp.

Đại tế tự hỏi: “Thế nào, không giết ta rồi sao?”

“Không có ý nghĩa, bởi vì có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

“Ta rất thưởng thức ngươi, đây không chỉ đến từ giác quan của Norton mà càng

đến từ sự khẳng định của Tiranus.”

“A.”

Đúng lúc này, giữa mi tâm của Đại tế tự nứt ra, từ bên trong phân tách ra một

Norton khác.

Karen vốn cho rằng đây là Norton thật, nhưng sau khi vị Norton xuất hiện thì lại

hô lên với Đại tế tự hô:

“Ha ha ha, Norton, ngươi nhìn đi, ta đã nói rồi, tất cả đều không thể nào ngăn

cản, chư Thần chắc chắn trở về!”

Trong mắt Karen lộ ra vẻ nghi ngờ.

Vị Norton mới phân tách ra này rõ ràng không phải là Norton, vậy vị Đại tế tự

này...

Đại tế tự nhìn về phía Karen, nói: “Trong quá trình tồn tại của Thần tính tất

nhiên sẽ xuất hiện ô nhiễm, ô nhiễm có thể tự giải trừ, không phải vấn đề gì, chỉ

khi rơi vào trạng thái ngủ say hoặc chết đi, tiến trình ô nhiễm sẽ không thể nào

tránh khỏi.”

Karen chỉ vào phân thân hỏi: “Rốt cuộc hắn là ai?”

“Hắn là cái một tên đáng thương, vẫn cho rằng mình là ý thức của Tiranus,

nhưng lại không biết rằng hắn chỉ là vật dẫn của ô nhiễm, là một phần Thần thể

và Thần hồn biến chất của Tiranus trong quá trình bị giam cầm.”

Nghe được lời miêu tả này, Norton không dám tin mà chỉ vào đại tế tự: “Ngươi

đang nói bậy, ngươi đang nói bậy!”

Karen lại chỉ về phía Đại tế tự, hỏi: “Vậy ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta cũng là cái một đáng thương, vẫn cho rằng mình đang kiên trì đấu tranh với

Tiranus, vẫn cho rằng mình đang kiên trung giữ vững Trật Tự thuần tuý nhất,

vẫn luôn cảm thấy vinh quang vì mình không phải là Tiranus, nhưng trên thực

tế… ta chính là Tiranus.”
Bình Luận (0)
Comment