Trong mắt Karen lộ vẻ kinh ngạc, ngay lập tức anh nghĩ tới lần thứ nhất mình
dẫn theo Kevin đến Thần Điện công vụ, đoạn đối thoại giữa Kevin với Pall khi
nhìn thấy Đại tế tự:
“Gâu.” (Tiranus)
“Meo.” (hắn là Norton, hắn trấn áp Tiranus)
“Gâu!” (hắn chính là Tiranus!)
Ở trong rễ của Cây Sinh Mệnh, trong cuộc đối thoại giữa Đại tế tự và Ogurev,
Ogurev cũng kiên định mà gọi Đại tế tự là Tiranus.
Thần Trật Tự nhập vào người ông nội để đến trước Thần Điện công vụ, sau khi
trông thấy Đại tế tự thì lộ ra nụ cười hài lòng.
Người mà Thần Trật Tự nhìn thấy không phải Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo…
mà là tuỳ tùng thành tín nhất của mình.
Thật ra chân tướng đã chỉ rõ từ lâu.
Chỉ có điều khi chưa đến bước ngoặt cuối cùng, không ai có thể hiểu được
phương hướng mà chân tướng chỉ đến là gì.
Karen hỏi: “Vậy… Norton đâu?”
Đại tế tự nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt bi thương, vô số thi thể Norton trên bãi biển
ở phía dưới Thần Điện công vụ là sự tìm kiếm của chính hắn đối với bản thân
mình.
Nguồn gốc của sự bi thương bắt nguồn từ:
“Không có người nào là Norton.”
Karen thì thào thuật lại: “Không có người nào là Norton?”
Đại tế tự chậm rãi mở mắt ra: “Hoặc nói, Norton tồn tại vốn là vì phòng ngừa ta
bị ô nhiễm mà tồn tại.”
“Không, không có khả năng, chuyện này không có khả năng, ta chính là
Tiranus, ta chính là Tiranus!!!”
Phân thân trở nên điên cuồng, nhưng cơ thể của hắn bắt đầu biến mất, tan ra
triệt để trong sự không cam tâm. Lúc bản thể đã thức tỉnh thì đã không còn đất
để ô nhiễm tồn tại.
Karen hỏi: “Tin tức truyền lại về những Thần chi nhánh trở về kia …những lời
đối thoại…”
Đại tế tự có chút tò mò mà hỏi thăm: “Ngươi nghe thấy cuộc đối thoại giữa ta
và Ogurev ở chỗ rễ của Cây Sinh Mệnh?”
“Ogurev…”
Lúc này, màn trời phía trước bắt đầu sụp đổ, hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh giống
như những kẻ điên cuồng không còn kịp chờ đợi, xé rách chút ít gông cùm
xiềng xích còn sót lại trên người, những trưởng lão Thần Điện đang đứng trên
các đài cao kia là những món ngon mà bọn hắn khao khát nhất lúc này.
Cho dù những món ăn này cũng không phù hợp khẩu vị của bọn hắn, thế nhưng
con người lúc đói thì cái gì cũng đều ăn, huống chi là Thần?
“...”
Trong hai con ngươi của Ogurev lóe ra tia sét.
Đại tế tự lấy một cái tinh xảo hộp ra từ trong ống tay áo, chiếc hộp mở để lộ ra
một bộ nắm đấm gấu*- Nắm Đấm Ngân Trần.
* Brass knuckles
Đây là Thần khí chuyên dụng của Ogurev.
Nắm đấm nhận sự triệu hồi của chủ nhân mà chủ động bay ra, sau khi hoá to ở
giữa không trung thì rơi xuống.
Với thể tích và uy thế này …chỉ cần tuỳ ý rơi xuống đều có thể đập chết một
con Cự Long.
Hai nắm đấm bay vào đốt ngón tay Ogurev, tia sét trong mắt hắn lập tức sáng
rực gấp mấy lần, có thể thấy được chút thần thái của hắn khi ở thời đỉnh cao!
Đại tế tự cười nói:
“Thật vui khi gặp ngươi lần nữa, người bạn của ta, đồng đội của ta, chiến hữu
của ta.”
Karen thì tiếp tục truy hỏi: “Vậy luồng ý chí kia của Ogurev cũng là bộ phận ô
nhiễm?”
“Ngươi có tìm được quan tài của Huemiller không?”
“Tìm được.”
“Huemiller đã truyền lại lời gì?”
“Phải tin tưởng Trật Tự...”
“Đúng vậy, phải tin tưởng Trật Tự.
Chúng ta từng đi theo chủ ta trải qua Thần Chiến và trỗi dậy;
Chúng ta từng trợ giúp chủ ta xây dựng Trật Tự Thần Giáo;
Chúng ta từng đồng lòng cùng chủ ta đặt vững cơ nghiệp bá chủ;
Tâm nguyện của chủ ta, lý tưởng của chủ ta, sự sắp xếp của chủ ta, tất cả là
những thứ chúng ta hướng tới.
Tứ đại tuỳ tùng cùng 12 Kỹ Sĩ của Thần Trật Tự, tất cả Thần chi nhánh của hệ
thống Trật Tự đều xem việc có thể được đứng sau chủ là vinh quang cả đời.
Chủ từng miêu tả với chúng ta vì thế giới kia,
Chủ nói,
Ngài ấy muốn thế giới kia.
Chúng ta,
Tự phong ấn bản thân, vì chủ ta phong ấn kỷ nguyên, lập nên thế giới kia!”
“Trách không được … bọn hắn vẫn tồn tại...”
Đối với Karen thì sống chết của 12 Kỵ Sĩ hoàn toàn nằm trong sự khống chế
của anh, việc giữ hay bỏ các “hộ gia đình” trong quan tài đều chỉ cần một ý nghĩ
để quyết định.
Chuyện mà mình có thể làm được thì Thần Trật Tự tất nhiên cũng có thể làm
được, cho nên, 12 Kỵ Sĩ Trật Tự sở dĩ vẫn tồn tại …đã chính là chứng cứ xác
thực nhất.
Thần Trật Tự không muốn bọn hắn chết, cũng không có lý do để bọn hắn chết.
“Ta hỏi hắn phương pháp để áp chế cảnh giới, hắn nói cho ta biết có thể không
cần cố ý áp chế, mà là chủ động ngưng tụ, nhảy qua mảnh vỡ Thần cách mà
trực tiếp thử ngưng tụ ra Thần cách, dù sao thì cũng sẽ thất bại…”
Karen biết, ông nội đang làm chuyện chia sẻ kinh nghiệm đối với Đại tế tự, nếu
mình làm ông nội, mình cũng sẽ làm vậy.
Đại tế tự cười khổ nói:
“Thế nhưng mà ta vừa thử… thì đã thành công.”
Trong khoảnh khắc thành công, Đại tế tự đã biết được chân tướng, hắn không
phải Norton, hắn là Tiranus.
Trên Thần thể của hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh chỉ còn lại một vài sợi tơ bám
lấy, khoảng cách hoàn toàn khôi phục tự do để trở lại thế gian chỉ thiếu một chút
cuối cùng.
Tiếng chuông bắt đầu vang động dữ dội trong từng Thánh Địa của Sinh Mệnh,
vô số tín đồ Sinh Mệnh bắt đầu quỳ xuống cầu nguyện Chủ Thần nhà mình trở
về.
Trên những đài cao hình trụ kia, tất cả trận pháp dịch chuyển đều đã mở ra, hiển
nhiên là các Trưởng Lão không muốn biến thành mục tiêu đầu tiên của các
Thần linh khi lên bờ.
Nhưng mà,
Đúng lúc này,
Sấm sét trong ánh mắt Ogurev bắt đầu nhanh chóng quấn chặt lấy hai Chủ Thần
Sinh Mệnh ở phía trước.
Ngay sau đó,
Orgulev giơ hai nắm đấm lên, Nắm Đấm Ngân Trần toả ra ánh sáng uy nghiêm
chói mắt, đập xuống cổ của hai Chủ Thần Sinh Mệnh hai bên.
“Rầm!”
Bầu trời mờ ảo, mặt đất nứt vỡ, nước biển đen sôi trào mà bốc hơi.
Cơ thể cao lớn của hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh cứ thế mà bị đánh ngã.
Toàn bộ giới giáo hội vốn nghĩ rằng sự trở về của Chư Thần sẽ thay đổi cách
cục một mình Trật Tự Thần Giáo thống trị, đây cũng là nguyên do mà bọn hắn
giải thích cho động cơ cố gắng ngăn cản bước chân Thần linh trở về của Trật Tự
Thần Giáo.
Bọn hắn từng trào phúng Trật Tự Thần Giáo ngây thơ, càng cảm thấy bọn hắn
không biết lượng sức, nhân loại nhỏ bé đứng trước Thần uy sao có cơ hội để
ngăn cản và thay đổi kết cục.
Tất cả vinh quang quá khứ trong lịch sử của Trật Tự Thần Giáo đều sẽ bị nghiền
nát dưới sự biến đổi không thể nghịch chuyển của kỷ nguyên, chôn vùi như cái
cách mà Ánh Sáng sụp đổ trong kỷ nguyên trước.
Nhưng cảnh tượng kế tiếp lại trực tiếp đạp đổ tất cả những sự trào phúng đấy.
Bởi vì,
Ogurev ngẩng đầu lên,
Phát ra tiếng gầm thét đã yên lặng suốt một kỷ nguyên:
“Ca ngợi Trật Tự!”