“A!!!!!!”
Trong tiếng kêu rêu thảm thiết, Nữ Thần Mặt Trăng Artemis bị kẹp ở giữa khe
cửa dần dần tan vỡ.
Một nửa cơ thể ở phía ngoài một nửa cơ thể ở phía trong cùng nhau ngã xuống.
Mặc dù Karen biết Artemis không phải loại Nữ Thần thánh khiết dịu dàng như
trong câu chuyện cổ tích, nhưng nhìn thấy một vị Thần linh với biết bao vầng
sáng của những câu chuyện kể kết thúc thật sự mang lại một khoái cảm méo mó
khi chà đạp một thứ gì đó tốt đẹp.
Thần không thể đổ máu, đổ máu thì có nghĩa có thể suy yếu, có thể bị tổn
thương, có thể bị giết chết, giết nhiều, giết lâu thì sẽ dần trở thành trạng thái
bình thường, từ hoảng sợ đến rung động, lại từ rung động đến chết lặng, sau đó
cảm nhận được sự vui vẻ từ trong chết lặng.
Karen bỗng nhiên ý thức được, sự thiếu sót trong việc làm chậm tiết tấu khi
trước không chỉ cho mình, cho Trật Tự Thần Giáo một sự giảm xóc, càng cho
thế giới này một sự giảm xóc.
Tiranus thao túng một bàn cờ rộng mênh mông.
Một vầng trăng lưỡi liềm bay lên từ trong Cánh Cổng Luân Hồi sau đó nhanh
chóng tiêu tán.
Đây là truyền thừa Thần cách mà Nữ Thần Mặt Trăng chủ động thả ra trước khi
chết.
Mà hai phần cơ thể đứt đoạn thì bắt đầu nhanh chóng hòa tan, không phải hoá
thành nước mủ mà là tạo thành một vùng biển ánh trăng rồi bắt đầu trút xuống
trên diện tích lớn.
Mới đầu thì binh lính trong quân đoàn Luân Hồi còn cảm thấy vô cùng lo lắng
sợ hãi, nhưng khi những ánh trăng này rơi xuống trên người thì ngoại trừ một
chút cảm giác khó chịu không thoải mái ra thì cũng không còn tổn thương gì
khác xuất hiện, mọi người cũng bởi vậy mà yên lòng.
Ngược lại là Người Gác Cổng Romir và một đám cao tầng đều cũng lộ ra vẻ
mặt tức giận, bắt đầu la hét để quân đoàn tạo vách ngăn để cản trở những ánh
trăng kia tiếp tục khuếch tán.
Nhưng tất cả đều đã chậm.
Sau khi ánh trăng bao trùm cả Luân Hồi Cốc lại tiếp tục chảy xuống vào trong
Biển Chết, mà vầng trăng trong Cánh Cổng Luân Hồi cũng đang nhanh chóng
nở rộ ra ở thế giới trong Cổng.
Nói cho đúng thì những ánh trăng này cũng không phải là ô nhiễm, ngược lại là
một sự chúc phúc.
Nhưng giống như là huyết mạch được Vĩnh Hằng chúc phúc của gia tộc Alte, có
đôi khi chúc phúc cũng sẽ biến thành sự nguyền rủa.
Luân Hồi Cốc và Biển Chết ở xung quanh là một hoàn cảnh rất thích hợp với
việc tu hành của Luân Hồi Thần Giáo, thế giới trong Cổng thì là một sự trợ giúp
ẩn rất lớn đối với Luân Hồi thần giáo;
Nếu là trước kia mặc kệ Thần Giáo gặp tổn thất lớn, chỉ cần đủ thời gian thì từ
từ có thể tích góp lại, đủ số lượng thần quan cơ sở và các loại sinh vật vong
linh.
Nhưng bây giờ khu vực này và cả trong Cổng đều bị Artemis chúc phúc trước
khi chết, chẳng khác gì phá hủy hoàn cảnh sinh trưởng của nơi này.
Đây quả thực là tự tay bóp chết cội nguồn phát triển sau này của Luân Hồi, bóp
chết luôn tương lai của Luân Hồi.
“Thật sự là điên rồi.” Ukunga cố ý chép miệng một cái để thể hiện sự tồn tại của
mình, “Thì ra lòng dạ Chủ Thần cũng hẹp hòi như vậy.”
Connor ngước đầu rồng lại, nói: “Ngươi đang ám chỉ ai?”
Ukunga: “...”
Phía trên bầu trời bắt đầu đổ mưa, bên trong nước mưa xen lẫn khí tức Luân
Hồi nồng đậm.
Nó không chỉ nuôi dưỡng thần quan Luân Hồi mà cũng đang nuôi dưỡng hoàn
cảnh của vùng đất này, triệt tiêu ảnh hưởng của ánh trăng, tóm lại, có thể giảm
sự ảnh hưởng lên vùng đất này xuống mức thấp nhất.
Karen mở miệng nói: “Xem ra Thần Luân Hồi cũng đã chết.”
Đây là biểu hiện của Thần Luân Hồi ban truyền thừa cho Thần Giáo, chẳng
khác gì là bón phân cho một cái cây, chất dinh dưỡng sẽ được khuếch tán đến
tất cả bộ phận của cây.
Karen duỗi tay ra, hứng lấy một ít nước mưa vào trong lòng bàn tay, khi đưa
đến trước mặt thì nước mưa cũng đã biến mất.
Karen là thần quan Trật Tự, cho nên cũng không thuộc về đối tượng được
truyền thừa “Vung chiếu”.
Nhưng mà Karen vẫn tỉ mỉ quan sát bàn tay của mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng
vuốt ve, mặc dù chẳng chạm được gì nhưng trong lòng lại có một cảm giác
không thoải mái.
Thần đã chết, nhưng Thần tính vẫn còn ở trong thế giới này.
Bởi vậy cho dù Thần tiếp tục chết đi, nhưng thế giới này vẫn sẽ nhơ bẩn như cũ.
Ô nhiễm sẽ sinh sôi, sẽ ấp ủ, sẽ nuốt chửng, sẽ dùng hình thức “tín ngưỡng” để
rồi một ngày nào đó ngưng tụ ra Thần linh mới.
Bọn chúng giống như là tế bào ung thư của thế giới này, mỗi lần trông như đã
giết sạch nhưng thật ra chỉ là một sự bắt đầu mới.
Ừm, tương lai mình cũng sẽ thế.
Cho nên, giết chết Thần chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai thì làm như thế nào
để quét dọn Thần tính vĩnh viễn.
“Đi xuống đi.”
Connor hạ thấp, Karen bước xuống mặt đất.
Cảnh tượng bốn phía xung quanh giống như đã từng quen biết, lần trước sau sự
kiện Rylisa mình đã từng dạo bước quan sát tình hình như thế này. Nhưng lần
này tổn thất của Luân Hồi còn lớn hơn rất nhiều so với sự kiện Rylisa lần đó,
ngay cả Cánh Cổng Luân Hồi cũng đều đã méo mó biến dạng.
Từ hôm nay trở đi, Luân Hồi thần giáo, đã không có tư cách để tự xưng là thần
Giáo chính thống.
Đột nhiên, trong lòng Karen nhận được sự cảm ứng.
“Connor, kết giới ngăn cách.”
“Được rồi.”
Connor vẫn không thay đổi về hình dáng một cô bé, co cơ thể lại bảo vệ Karen
ở giữa, tạo thành một đạo kết giới ngăn cách vô cùng kiên cố.
Karen đưa bàn tay dán lên lồng ngực của mình, sau đó từ từ rút ra, nơi đó là vị
trí từng dung nhập mẩu xương của Ám Nguyệt
Nhưng cơ thể trải qua sự tái tạo đã sớm đã mất đi phần đặc chất này, thế mà bây
giờ nó lại xuất hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Nữ Thần Ám Nguyệt chết thì cũng không ban
truyền thừa cho Đảo Ám Nguyệt mà là tặng cho mình.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một vệt sáng màu đỏ, ngay sau đó vệt sáng màu đỏ
bắn vào mặt đất phía trước tạo thành vầng trăng Ám Nguyệt, bóng dáng hoàn
chỉnh của Nữ Thần bước ra từ bên trong.
Không biết vì cái gì mà lúc nhìn thấy cảnh này, trong đầu Karen hiện ra cảnh
tượng khi mình còn là đội viên ngoài biên chế của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật
đến nghênh đón công chúa Ophelia của Đảo Ám Nguyệt xuống thuyền.
Mà khuôn mặt của Nữ Thần Ám Nguyệt bước ra giống như đúc với Ophelia.