Ý thức của Connor lui trở về cơ thể của mình, cô bé giang hai tay, bắt lấy về
phía đỉnh đầu, hòng bắt lấy cái viên Thần cách kia, nhưng Thần cách rốt cuộc
cũng vẫn bị Long Thần lựa chọn trục xuất.
Đây là sự ăn ý của hệ Trật Tự, chờ đợi một Tiranus mới gọi về sử dụng.
Tiểu Connor bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm: "Cái quả cầu pha lê to kia cũng
không cho ta, thật nhỏ mọn."
Oán trách thì oán trách, nhưng Connor vẫn nghiêng đầu, lén dùng sức dụi dụi
khóe mắt, sau đó tiếp tục oán trách.
Đứa bé trời sinh phản nghịch chưa từng thể hiện ra một mặt mềm yếu của mình.
Tiranus đi đến bên người Kỵ Sĩ Khiên Mutse, Thập Tự Giá đặt lên trên tấm
khiên chắn, tấm khiên cao ngất vào lúc này được một màn sáng màu xanh lam
bao phủ, tấm chắn vốn có thể chống cự mọi sự xâm nhập trên thế gian trong
nháy mắt hóa thành ngọn núi có thể trấn áp tất cả.
Gió bão được Thần Bạo Phong ngưng tụ ra xung quanh, vào lúc này chúng
được áp chế vô cùng nghiêm trọng.
Tay trái Mutse tiếp tục cầm khiên, tay phải nắm thành đấm rồi giơ lên.
"Khiên không phải sẽ chỉ phòng thủ, mà là cơ hội để chúng ta tấn công chỉ có
một lần!”
Miuri yên lặng cảm nhận tất cả.
Mutse đánh nắm đấm về phía lồng ngực mình, lồng ngực lõm xuống, Thần
huyết bắn tung tóe lên trên tấm khiên chắn.
"Ầm!"
Lồng ngực của Thần Bạo Phọng cũng lõm xuống, gió bão đáng sợ bắt đầu phản
phệ, càn quét Thần thể của hắn.
"Ầm!"
"Ầm!"
"A!!!"
Mỗi khi Mutse đấm một đấm lên trên lồng ngực một cách ngoan lệ thì Thần thể
của Thần Bạo Phong không ngừng rạn nứt, hắn rõ ràng mình sắp mất đi cơ hội
sống nên không thể không bắt đầu sắp xếp truyền thừa.
Cơ thể của Mutse đã sắp sụp đổ dùng hết một chút sức mạnh cuối cùng để đánh
mạnh vào trên tấm khiên, tấm khiên bắt đầu vỡ tan, Thần An Tức đang ẩn nấp
trong hư không xa xa chưa từng hiện thân bị đánh văng ra ngoài.
"Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì!"
Nhìn xem cơ thể bản thân đang không ngừng rạn nứt, Thần An Tức vô cùng
không hiểu.
Hắn vốn là muốn dùng Thần lực để làm dịu vết thương, dù sao Mutse cũng
không còn khả năng tiếp tục tấn công, mình chỉ cần cố chịu là được, nhưng vết
thương đã xuất hiện giống như bị phủ lên dấu ấn của Vĩnh Hằng, không cách
nào bị xóa đi.
Điều này khiến cho hắn chỉ có thể bị Kỵ Sĩ Khiên Mutse nguyền rủa mà cùng
chết đi.
Tiranus đi tới bên cạnh Kỵ Sĩ Thức Tỉnh Dilga, mũi nhọn của Thập Tự Giá đâm
vào cổ của Dilga.
Dilga hé miệng, bắt đầu ngâm xướng.
Vô số Ma Thần được triệu hồi ra bắt đầu trở về trạng thái hoàn chỉnh, dùng
phương thức mãnh liệt và dữ dội nhất để nhanh chóng nghiền nát sinh vật do
Thần U Linh triệu hồi ra sau đó lao về bản thể của Thần mà xé nát một cách vô
cùng tàn bạo.
Như thế này cũng chưa xem như kết thúc, Dilga nói trong lòng:
"Thuật pháp triệu hồi mạnh nhất đó là dùng bản thân làm đồ ăn để tiến hành
chuyển hóa."
Morindi: "Cám ơn ngài dạy bảo.”
Dilga triệu hồi lần cuối cùng, cơ thể bắt đầu méo mó, từng phù văn triệu hồi vốn
được dùng ra ngoài đều ở lại trên cơ thể của hắn.
Từng cái đầu kỳ quái, từng cánh tay quỷ dị, từng mảnh tứ chi vô hình vạn trạng
mọc ra từ trên cơ thể.
Trong mắt của hắn có vô số vong hồn bay ra, cơ thể của hắn hóa thành một tập
hợp bóng đen kinh khủng của sự nguyền rủa và hủy diệt, sau khi bao phủ Thần
U Linh thì càng va chạm vào trong vùng hư không phía trước.
"Đáng kinh tởm!”
Thần Tinh Vân bị ép phải hiện thân, hắn ra sức trốn tránh, nhưng vẫn bị bóng
đen bao phủ, từ bên trong truyền ra âm thanh cắn xé khiến cả Thần cũng phải sợ
hãi.
Tiranus xuất hiện ở sau lưng Ky Sĩ Ngâm Xướng Andeka, Thập Tự Giá được
dựng lên, Andeka bắt đầu lui lại, cơ thể dần dần hòa vào trong Thập Tự Giá,
trong miệng ngâm xướng thơ ca ca ngợi Vực Thẳm.
Thần Vực Thẳm bị sức mạnh của thơ ca ép ra ngoài, hắn dường như đã dự liệu
được kết cục của mình mà bắt đầu gào thét:
"Trật Tự, là ta, ta đã giúp ngươi tìm được Thiên Đường!"
Mặc dù cũng là hắn đã tự mình cắt đứt con đường đến Thiên Đường.
Andeka bắt đầu đổi sang một phương thức ngâm xướng khác, thơ ca cũng biến
thành điếu văn.
Thần Vực Thẳm bắt đầu mục nát, hắn tức giận vọt về phía Kỵ Sĩ Ngâm Xướng.
Tiranus đứng ở trước mặt Andeka, vung một đấm ra đẩy lùi Vực Thẳm, lại vung
một đấm ra, Vực Thẳm phát ra kêu rên, cơ thể khổng lồ vĩ ngạn có thể vắt
ngang Thiên Đường và Vực Thẳm của hắn bắt đầu phân tách trong tiếng ngâm
của điếu văn.
Kỵ Sĩ Ngâm Xướng ngẩng đầu, bắt đầu nhanh chóng niệm tụng thánh ca Chư
Thần, những Chủ Thần đang ẩn nấp kia đều dần dần hiện thân.
Kỵ Sĩ và tùy tùng hệ Trật Tự còn sót lại thì nhao nhao tấn công các mục tiêu
mới xuất hiện.
Một quyển sách màu vàng óng xuất hiện từ trong hư vô, đánh tới hướng Thập
Tự Giá, Thập Tự Giá vỡ nát, sau khi Andeka đưa ý thức của Wilker quay trở về
thì bản thân bắt đầu tiêu vong, nhưng trong hư vô thì lời thơ ca ngâm xướng
cũng không kết thúc.
Ở phía trên không Wien, vô số tiếng thơ ca vang lên, có ca ngợi Trật Tự, có ca
ngợi Ánh Sáng, cũng có... Ca ngợi Vĩnh Hằng.
Tiranus mở tay ra, Ngọn Giáo Vĩnh Hằng xuất hiện trong tay hắn, một giáo đâm
về trước hướng về phía quyển sách kia đang chạy trốn kia, phần bìa sách bị đâm
thủng, ở vị trí cách xa nơi này nhất xuất hiện bóng dáng của Thần Nguyên Lý
với vẻ mặt kinh hãi.
Từng luồng thần niệm cổ xưa xuyên thấu qua sự ngăn cản của không biết bao
nhiêu kỷ nguyên, từng vị bá chủ của các kỷ nguyên trước thể hiện sự nghi ngờ,
uy hiếp và đe dọa đối với hành động của Vĩnh Hằng. Thần thể khổng lồ Tiranus
trôi nổi trên không trung, giang hai cánh tay, ngửa mặt hướng lên.
Có lẽ vào lúc này Vĩnh Hằng mới xem như triệt để hạ quyết tâm, bởi vì hắn cảm
nhận được sự vui vẻ thật sự, hắn hưởng thụ loại không khí một mình đối mặt
với tất cả kỷ nguyên trong quá khứ.
Hắn phát ra một tiếng hét dài, để các kỷ nguyên quá khứ đều cảm giác được sự
rung chấn mãnh liệt.
"Ta không cần giúp đỡ, Trật Tự, Ánh Sáng, các ngươi cũng đi đối mặt đi."