"Cảm ơn thiếu gia Eisen, cảm ơn thiếu gia Eisen.”
Nữ ca kỹ cầm tiền rồi lập tức lui ra ngoài. Richard rút một tờ giấy vệ sinh từ
trên cái bàn trà nhỏ đặt phía trước ghế sa lon.
Chất giấy rất tệ, lúc sử dụng dễ làm dính lại những mẩu giấy nhỏ, phải dùng nhẹ
tay để tránh bị rách.
Nhưng nơi cao cấp hơn sẽ dùng khăn tay tốt hơn hoặc là khăn nóng, nhưng ở
trên con đường này thì thứ giấy này là tiêu chuẩn thấp nhất, dù sao khách hàng
đến đây mua điểm tâm cũng không phải là những người có ý đi trải nghiệm dịch
vụ hậu mãi gì.
Richard dùng giấy lau mũi, sau đó vò thành một cục rồi ném vào sọt rác đằng
trước.
"Xoạch" một tiếng, không ném trúng sọt rác mà đập vào trên tường rồi rơi
xuống đất.
Neo cười cười, móc gói thuốc lá ra rồi rút một điếu đưa cho Richard.
Richard nhận lấy thuốc lá, đặt ở mũi trước ngửi ngửi, khẽ nhíu mày, nói: "A,
một thứ mùi xác thối."
Dù gì thì Chủ Thần và Thần thú được vẽ trên hai mặt của gói thuốc lá đều đã
chết.
Sau khi Neo tự châm thuốc cho mình thì rất quen thuộc mà ngồi xuống trên tay
ghế salon thuận thế đưa tay ôm bả vai Richard còn cố ý lắt lắt một cái. "Ha ha,
ta bảo này, nếu sớm biết người thích nơi này vậy thì ngươi nên xuống đây sớm
một chút để ta dẫn ngươi đi chơi thêm vài lần.”
"Cho nên, ngươi không phải Ánh Sáng."
Ánh mắt của Neo ngưng lại: "Có ý gì?”
"Ngươi chưa hề xem mình là Ánh Sáng, ngươi chỉ xem mình là một vật chứa
tạm thời." Richard đưa tay chỉ vào Karen đang đứng đối diện, "Trên người hắn,
ngược lại là có sự tự chủ.”
Neo bất mãn nói: "Vậy sao ngươi không tự nhìn bản thân ngươi xem, bây giờ
không phải ngươi cũng là đang dùng vật chứa sao?”
"Không sai." Richard nhẹ gật đầu, "Ta và Ánh Sáng đều chỉ có thể tìm được
người thừa kế, lại không có khả năng tìm được ta và Ánh Sáng đời kế tiếp."
"Tìm được hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù sao tất cả mọi người đều là
hàng dùng một lần, dùng xong thì bỏ, hàng xài một lần có chất lượng tốt hơn đi
nữa thì khác nhau ở chỗ nào?”
"Nếu thua thì thật ra cũng không có gì khác nhau, nhưng nếu như thắng vậy thì
sự khác biệt rất lớn."
"Ta mặc kệ chuyện xa xôi như thế, nào nào, chúng ta nói chuyện trước mắt, thế
nào, nơi này chơi có vui không?"
"Cũng không tệ lắm, sức mạnh tín ngưỡng yếu ớt của một Thần linh nhỏ bé thế
mà có thể áp chế nồng độ huyết mạch của ta."
Hiển nhiên, Vĩnh Hằng tới đây, là vì tìm kiếm bí mật của Nữ Thần Mills.
Mỗi một vị thần đều chỗ đặc thù riêng, chỉ có điều là sự đặc thù này cũng không
được thể hiện ở trên chiến trường.
Karen đi đến đối diện trên ghế, ngồi xuống, mở miệng nói:
"Cám ơn ngài trợ giúp.”
Richard liếc nhìn Karen, cười nói: "Ta có cảm giác rằng tính cách bình thường
của cái tên ở trên kia hẳn là cũng giống như ngươi."
Karen lắc đầu: "Có lẽ không giống."
Đối với bá khí và cách sắp xếp của vị kia, Karen tự nhận là còn xa mới sánh
được.
"Đứng từ dưới đất nhìn lên trên trời thì bất cứ thứ gì cũng sẽ có sự sai lệch."
Richard mang giày vào, đi đến cửa phòng tắm, đưa tay bắt lấy cái chốt cửa đã
hỏng, kéo một cái.
Phía trong cánh cửa không phải phòng tắm công cộng, mà là một đỉnh núi.
Sương mù đậm đặc tràn vào từ trong cửa, ẩn chứa mùi thơm ngát đặc thù.
Richard đi vào, Karen đứng người lên, sau khi liếc mắt nhìn Neo thì cũng cùng
đi theo vào trong cửa.
Trên đỉnh núi có một quảng trường rộng rãi, phía trên nhất là một cái đài đứng
riêng một mình, trên đó để cái bàn vô cùng to lớn, nếu người bình thường đứng
ở bên cạnh thì tựa như là một con kiến nhỏ.
Neo tò mò hỏi: "Nơi này là nơi nào?”
"Núi Allamud.” Dừng một chút, Karen lại bổ sung, "Chỗ mà đời trước của
ngươi chết."
Hai kỷ nguyên trước, Thần Vĩnh Hằng trở thành bá chủ kỷ nguyên, kết thúc thời
đại mông muội, đốt lên ngọn lửa ở trên đỉnh Allamud;
Một kỷ nguyên trước, phe Ánh Sáng chiến thắng phe Vĩnh Hằng, Thần Ánh
Sáng tổ chức buổi tiệc mời Chư Thần; Giữa kỷ nguyên trước, Thần Ánh Sáng
chết, Thần Trật Tự cầm Thanh Kiếm Hỗn Mang trong tay, đầu của Ánh Sáng
cắm ở trên mũi kiếm rồi bước xuống từ trên đỉnh Allamud.
Có thể nói, ngọn núi này, chứng kiến sự biến hóa của ba kỷ nguyên.
Nhưng ở trong kỷ nguyên này, ngọn núi lại thành cấm khu, bởi vì Thần Vĩnh
Hằng Chi từng phong ấn những Ma Thần và yêu thú do mình tiêu diệt vào trong
những bậc thang, sau khi Chư Thần không hiện thế, không có Thần linh đến
trấn áp và tu sửa, ngọn núi này từ giữa sườn núi hướng xuống đã trở thành một
khu vực rất náo động.
Nguyên nhân bản chất vẫn là do ngọn núi này chỉ có tác dụng lễ nghi, không
mang lại lợi ích cụ thể, cho nên các Thần Giáo chính thống cũng không có hứng
thú để đến dọn dẹp nơi này.
"Ta đã từng gặp Ánh Sáng." Richard mở miệng nói, "Lúc hắn còn chưa thành
Thần.”
Neo hỏi: "Thế sự khó lường.”
"Không khó lường." Richard thả lỏng hai tay ra sau, "Ta lĩnh hội cấm kỵ Thời
Gian tương đối sớm, cho nên lúc ta gặp mặt hắn thì ta đã trông thấy một vài
hình ảnh tương lai, hắn sẽ lật đổ cơ nghiệp mà ta sáng lập."
"Vì sao không bóp chết hắn trước? Không nỡ? Hay là cảm thấy thưởng thức
hắn?"
"Bản thân của Thời gian cũng không tồn tại sự cấm kỵ, giống như là những
Thần linh có pháp tắc tiên tri kia, bọn hắn cũng có thể tiên đoán rất chính xác,
nhìn đến được một vài cảnh tượng trong tương lại.
Sở dĩ sẽ có tên gọi là cấm kỵ cũng là bởi vì sau khi nắm giữ nó, ngươi không
chỉ có thể trông thấy, ngươi còn có thể ra tay để thay đổi.
Chỉ có điều là tùy tình huống mà cần trả một cái giá lớn đến dường nào.
Nếu là không cần phải trả giá gì thì ta thật sự sẽ sẵn lòng bóp chết hắn, không
chút do dự, ha ha."
"Ngươi thật là thẳng thắn."
"Lúc ngươi bước đi trên đường chẳng lẽ sẽ để ý rằng mình vô tình lỡ bước dẫm
chết con kiến nào sao?”
Richard ngẩng đầu, nhìn về phía trên ghế chủ tọa, "Nhưng mà Ánh Sáng khi đó
cũng nhìn ra thân phận của, hắn không có quỳ mọp xuống cúng bái ta, mà là nói
thẳng khuyết điểm và sự ngây thơ của ta, hắn còn nói, nếu như ta không thay
đổi, về sau hắn sẽ giúp ta uốn nắn."
Richard xoay người, đi đến trước mặt Karen, nhìn Karen:
"Tương tự như thế, Trật Tự cũng giúp Ánh Sáng uốn nắn."