Karen đáp lại nói: "Sự vật phát triển theo động thái, chỉ cần tìm đúng phương
hướng, vậy trạng thái sẽ hướng đi theo."
"Phương hướng là do ai tìm?" Richard hỏi.
Karen trả lời: "Là ngươi.”
"Thật ra thì ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà ta có thể cảm nhận
được, từ ngày thứ nhất khi ta giáng lâm, ngươi đã cố ý buộc ta theo hướng của
ngươi, nhất định phải buộc ta vào trên nền móng do ngươi đã đặt ra.”
"Đây vốn là vị trí trong lịch sử của ngươi."
"Cho nên…” Richard chỉ chỉ vào đầu, "Ta đã đọc về giáo nghĩa của Trật Tự ở
trong ký ức của cơ thể này, nó rất đơn giản, cũng không phức tạp, nhưng lại rất
rõ ràng. Rất kỳ diệu, một giáo hội không nói đến kiếp sau, không nói đến Thiên
quốc sau khi chết, lại có thể chỉnh đốn kế hoạch quá khứ và tương lai, để phần
lớn tín đồ từ trên xuống dưới đều tự giác hoàn thành.”
"Bởi vì, chỉ có nghiêm túc sống cho kiếp này, quá khứ và tương lai mới có ý
nghĩa."
"Thật sự là bá đạo nhỉ." Richard mở ra hai tay, "Ngày đó ta ra tay, đã bị xem
như nằm bên phe này, cũng không có cách nào chọn phe lại, nhưng ngay cả như
thế mà ngươi vẫn không cảm thấy thỏa mãn, vẫn muốn tiến hành thuyết phục ta
từ trong nội tâm."
Karen mỉm cười nói: "Thật xin lỗi, đây là thói quen."
"Tốt, nếu hai ngươi cũng đã đến, vậy chúng ta nói vào việc chính đi."
Richard ngồi trên mặt đất.
Karen và Neo thấy thế thì cũng đều ngồi xuống.
So với cái bàn cao ngất kia thì ba người đang ngồi vào lúc này rất giống với ba
con sâu nhỏ tập hợp lại tán chuyện.
"Sức mạnh của ta cũng không có quá nhiều, nhưng mà có nhiều Thần chết đi
như thế, chất dinh dưỡng sau khi chết của bọn hắn cũng có thể cho ta nhận được
một chút, dù gì thì ta ăn nhiều một chút thì tổng lượng mà bọn hắn có được sẽ
thiếu đi một chút.
Các ngươi thì sao, Ánh Sáng yếu ớt, Trật Tự mục nát, nghĩ ra biện pháp gì chưa,
đừng để đến lúc đó khi thật sự cần phải ra tay thì quá thiếu sức mạnh, vậy cũng
chẳng có ý nghĩa gì."
Karen đáp: "Ta có Trật Tự Thần Giáo."
Neo nhíu lông mày: "Ánh Sáng Thần Giáo sẽ sẽ tuyên bố tái thiết ngay lập tức,
có hứng thú tới tham gia nghi thức khai mạc không?"
Ngón tay của Richard vuốt ve trên nền gạch, một quỷ ảnh dữ tợn lộ ra từ viên
gạch phía dưới, quỷ ảnh vốn là muốn gào thét nhưng khi nhìn rõ ba người đang
ngồi ở phía trên thì lúc này phát ra một tiếng rít lên sau đó dọa đến nỗi nấp trở
về.
Có lẽ trong mắt của con quỷ dữ này thì ba vị bên ngoài mới thật sự là ma quỷ
đáng sợ.
"Ta và ngươi...” Richard chỉ vào Neo, "Sau khi sức mạnh của chúng ta giáng
lâm xuống hoàn toàn thì chỉ đủ để đánh một lần đại chiến.”
Ngay sau đó, Richard lại chỉ về phía Karen: "Ngươi thì khác, ngươi chính là tân
Trật Tự, nhưng không đến thời khắc cuối cùng hắn lại không thể chết đi nên
không cách nào trao lại Thần cách cho ngươi, trước lúc đó thì ngươi không thể
nào thành Thần.
Cho nên trước trận đại chiến sau cùng diễn ra, ba người chúng ta cũng không
thể thật sự ra tay.
Tấm lưới giăng ra này đã để những Chủ Thần được để cho trở về trước cùng
chết với các Thần chi nhánh hệ Trật Tự, nhưng tiếp theo sẽ có một đám tôm tép
nhỏ khác rơi xuống."
Karen đáp: "Trật Tự Thần Giáo hiện tại đang xây dựng liên minh trong giới
giáo hội, sẽ liên thủ chống lại Thần linh trong giai đoạn thứ hai.” Richard hỏi:
"Chủ Thần không còn, nhưng không phải còn có Thần chi nhánh sao, sao bọn
hắn vẫn chống lại thế?”
Karen hồi đáp: "Đối với Thần giáo chính thống mà nói, các mạch chính đều là
thuộc hệ của Chủ Thần, mà Thần chi nhánh mặc dù có truyền thừa nhưng chỉ là
mạch phụ, nếu như Chủ Thần không thể trở về mà chỉ có Thần chi nhánh trở về
sẽ thường sẽ mang đến kết cục là nội bộ Thần Giáo tranh đấu thanh tẩy nhau.
Cho nên, Thần Giáo chính thống cân nhắc đến sự lợi ích bản thân trong giai
đoạn hiện tại thì không hi vọng chỉ có mỗi Thần chi nhánh trở về."
Điểm này có thể nhìn thấy rất rõ ràng từ trên thái độ đối xử với “Thần tử” của
Trật Tự Thần Giáo.
Richard nhẹ gật đầu: "Xem ra chúng Thần Giáo đã quen với việc xem Thần như
biểu tượng trên tranh vẽ tường, mặc dù mỗi ngày cúng bái ca ngợi nhưng lại
cũng không hi vọng Thần thật sự bước ra từ trên tranh tường.
Vậy chúng ta, chỉ cần chờ đợi đến thời khắc cuối cùng."
Neo tò mò hỏi: "Những bá chủ của các kỷ nguyên trước đây ghê gớm đến cỡ
nào?"
Richard: "Không biết, chưa từng đánh, thậm chí còn chưa từng thấy mặt.”
Neo: "Vậy vì sao bọn hắn lại chết? Sẽ không giống như ngươi là vì cảm thấy
nhàm chán sau đó tự trục xuất bản thân chứ?"
"Tuổi thọ của Thần đối với người, không, là đối với vạn vật mà nói thì gần như
là vô tận, nhưng Thần, cũng là sẽ suy thoái. Hoặc là chết trận, hoặc sớm yên
lặng khi kỷ nguyên mới mở ra để địa vị quá độ.
Nhưng mỗi một vị bá chủ kỷ nguyên đều để lại dấu ấn đủ sâu trên đời này thì
mới có thể để cho bọn hắn trở về một lần nữa sau không biết bao nhiêu kỷ
nguyên.
Bọn hắn là Thần trong lịch sử, Trật Tự muốn lau dọn bọn hắn sạch sẽ, quét dọn
thế giới này sạch sẽ, vậy thì phải tiếp nhận sự phản công từ lịch sử."
Neo đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi có thể nhìn thấy kết cục của chúng ta không?
Ngươi có cái năng lực kia, đúng không? Ở trong kỷ nguyên trước ngươi đã từng
trò chuyện với Trật Tự trong kỷ nguyên sau, không phải sao?”
Mặc dù biết việc xem trước đáp án không đúng, nhưng người nào có thể chịu
được đây?
Richard trầm mặc.
Qua một hồi lâu, hắn cười.
"Thật ra, đây là nguyên nhân chủ yếu để ta không nhịn được mà muốn giáng
lâm”
Neo: "Chúng ta thắng, ngươi vội vã xuống đây để vào phe?"
Richard lắc đầu.
Neo nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cho nên, ngươi cố ý xuống đây để trải
nghiệm cảm giác thất bại?”
Richard lại lắc đầu.
Neo nghỉ ngờ nói: "Vậy ngươi có ý gì, kết cục rốt cuộc như thế nào?”
Richard đứng người lên, nhìn xem phong cảnh mỹ lệ và kì lạ ngoài núi, một
vùng mảng xanh tươi tốt đầy sự sống và nơi hoang tàn vắng vẻ tĩnh mịch tạo
thành một đường ranh giới rõ ràng không can thiệp lẫn nhau, đây là thứ mà hắn
từng tạo ra.
"Ta hoàn toàn không nhìn thấy được kỷ nguyên mới."