Số 13 Phố Mink

Chương 3136

"Không nhìn thấy bất cứ thứ gì là có ý gì?" Neo phun ra một làn khói, "Tương

lai chia ra vô số nhánh, mọi thứ đều có khả năng?"

Richard đút hai tay trong túi, dùng giọng điệu cực kỳ thả lỏng nói: "Có lẽ là do

ta đã chết."

"Ngươi chết thì sẽ không nhìn thấy được?" Neo hơi nghi ngờ một chút nói,

"Như vậy những Thần quan hệ tiên tri kia tiên đoán kiểu gì?"

"Chỉ có thể tiên đoán lại không thể nào thay đổi thì tiên đoán có ý nghĩa gì?

Ở trong dòng sông thời gian vốn cần một vật dẫn, không có cái gì càng thích

hợp so với sinh mệnh lâu dài và sức mạnh của mình.

Lời tiên đoán tốt nhất là để tương lai của bản thân nói cho mình biết;

Phương pháp thay đổi tốt nhất là mình của quá khứ thay đổi giúp mình của

tương lai.

Cho nên ta cảm thấy, có lẽ ta cũng không thể sống đến kỷ nguyên tiếp theo, nếu

đã như vậy thì không phải ta nên lập tức xuống đây tranh thủ thời gian để chơi

một chút sao?"

Neo mắng: "Kết quả là vẫn thua?"

Lúc này, Karen mở miệng nói: “Vì cái gì không phải là thắng? Thắng, cũng

không có Thần, không có Thần..."

Karen cũng đứng người lên, nhìn Richard, mỉm cười nói:

"Không có Thần, tự nhiên cũng không có ngươi.”

Richard nói: "Vậy có nghĩa là thắng vô cùng triệt để?”

Karen đáp lại nói: "Vừa nãy ngươi đã nói, Trật Tự chúng ta vẫn luôn cực kỳ bá

đạo, đã nghĩ thắng, vì sao lại không thắng được triệt để chứ?"

"Ngươi xác định đây là lời cần nói với đồng đội vừa gia nhập sao? Bất kể là

thắng hay thua, thì ta cũng phải chết?”

"Từ bỏ Thần vị thì không phải chết."

"Cái này có gì khác với chết? Ta nói này, chả lẽ ngươi không sợ ta đổi ý à?"

"Không sợ, bởi vì trong lòng ngươi có quá nhiều thứ cao hơn Thần.”

"Ta rất tò mò, đánh thắng một cuộc Thần chiến với quy mô lớn nhất có đôi khi

cũng không khó, nhưng ngươi nên làm như thế nào để những tùy tùng đi theo

ngươi chiến đấu, chủ động từ bỏ Thần vị của họ?”

"Chuyện xảy ra ngày đó ở trên Wien, ngươi cũng không phải là không thấy."

"Tên điên."

"Ta sẽ xem đây như là một lời khen; thật ra tín ngưỡng thật sự vốn là dùng để

uốn nắn bản năng tránh né thiệt thòi tìm kiếm lợi ích của con người.”

Richard vỗ tay phát ra tiếng, cánh cửa thông về cửa hàng điểm tâm ở phố Hồng

Diệp lại mở ra lần nữa.

Hội đàm kết thúc, mọi người nên rời đi.

Mà bởi vì ba người đến, tiếng gió lùa mang theo âm hưởng than khóc trên đỉnh

Allamud đã dừng lại, trong khoảng thời gian này cũng là thời điểm khó gặp mà

vô số Ma Thần đã chết bị phong ấn dưới núi trở nên ngoan ngoãn.

Karen hỏi Richard: "Ngươi còn muốn chiếm giữ cơ thể này bao lâu?"

"Hắn cũng đã vui vẻ đồng ý, ngươi lo cái gì? "

"Hắn đồng ý?"

"Hắn rất muốn giúp ngươi."

Karen nhẹ gật đầu.

Richard: "Nhanh thôi, mấy ngày nữa thì luồng Thần niệm này của ta sẽ tiêu tan,

có rảnh có thể đến vùng đất cực hàn gặp ta.”

"Ta sẽ đi.”

"Đồng ý nhanh như vậy sao?”

"Nơi đó có bạn của cha ta, hắn đã chuẩn bị quà tặng cho ta.”

"Ha ha.”

Trở lại cửa hàng điểm tâm, Richard tiếp tục ở lại nơi này nghe ca nhạc xem biểu

diễn, Karen và Neo thì cùng đi ra ngoài.

Nhìn thấy Philomena vẫn đứng ngoài cửa như cũ, Karen nói: "Những chuyện

khác cứ thả xuống trước, công việc gần đây của ngươi là chăm sóc hắn cho tốt."

"Được, ta hiểu rồi."

Sau khi trở về trên chiếc xe Pens second-hand màu đen, Alfred nổ máy lái xe đi.

Neo: "Ta về Tổng giáo trước, lòng người phía dưới vẫn còn chưa ổn định, ta

không có cách nào rời khỏi thời gian quá dài."

"Vất vả rồi."

Karen biết, Neo cũng không có hứng thú gì đối với truyền thừa của Ánh Sáng,

hắn cũng đã mơ hồ đối với lý niệm của Trật Tự, hắn vì mình mới lựa chọn ở lại

đó làm một vật chứa cho Ánh Sáng.

Neo liếc nhìn Karen bằng một ánh mắt xem thường, nói: "Đừng có ra vẻ đúng

mực với ta."

Karen và Neo cùng nhau đi vào trong đại sảnh trận pháp dịch chuyển, đến lúc

dịch chuyển thì tách nhau ra.

Sau khi đi vào vòng sáng trận pháp dịch chuyển cấp cao chuyên dụng hướng về

Giáo Đình, Alfred lấy ra quyển bút ký và bút lông ngỗng, dựa theo thói quen

trước đây của thiếu gia thì sẽ đồng bộ tin tức cùng với mình trước, sau đó lại do

mình tiếp tục đồng bộ hướng xuống cho những người khác.

Karen há mồm muốn nói cái gì, nhưng lại phát hiện cũng không có gì để tổng

kết trong cuộc nói chuyển khi nãy.

Kết quả của cuộc nói chuyện có lẽ cũng chỉ là xác định nhận thức chung rằng

đến lúc đó cả ba sẽ tập hợp lại cùng đối kháng các kỷ nguyên trong lịch sử,

nhưng đây cũng là chí hướng đã ngầm ăn ý với nhau.

"Alfred."

"Có, thưa thiếu gia."

"Ngươi tự viết ra nội dung của cuộc gặp mặt này đi."

Ngắn ngủi kinh ngạc sau Alfred lập tức thành khẩn đáp lại:

"Cám ơn ngài tín nhiệm.”

Hôm nay hiếm thấy Giáo Đình ồn ào náo nhiệt.

Karen được dịch chuyển đến trên bậc thang của Thần Điện công vụ, nhưng khi

ngẩng đầu lại không trông thấy Mobiteng và đội hộ vệ vốn vẫn luôn đứng gác ở

đây. Đại lễ nhậm chức của Creed sắp được cử hành trong quảng trường tế tự của

Giáo Đình, Mobiteng hiện tại hẳn là đến đó để bảo vệ tân Đại tế tự.

Karen bước từng bước lên bậc thang, đi vào Thần Điện.

Alfred đi bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhỏ: "Thiếu gia, đại lễ bên kia sắp bắt đầu."

"Ừm, ta biết, không vội."

Đi vào Thần Điện, nhưng không có gặp được dòng nước đến dẫn đường.

Karen dừng bước lại, Alfred lập tức lấy ra bút lông ngỗng nhẹ nhàng vung lên,

dòng nước xuất hiện.

Bút lông ngỗng có thể điều khiển phần lớn Cấm chế trong Giáo Đình, Norton

tặng nó cho Alfred.

Nói cách khác thì cái nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất ở trong Trật Tự

Thần Giáo đối với Karen thì cũng không có gì mà đề phòng.

Nếu như Karen muốn, anh thật sự có thể dắt theo con chó đến giết Creed, thuận

thế lên chức.

Đi đến chỗ bàn trà, cái ghế sô pha và bàn trà quen thuộc, ngay cả những quyển

sách phía dưới cũng còn được đặt ở chỗ đó.

Cái người sẽ gặp ở đây mỗi lần đi vào cũng đã vĩnh viễn không còn được gặp.

"Các đại nhân" Trật Tự trả giá bằng mạng sống của mình mà kéo theo một đám

Chủ Thần, nhưng bởi vì Thần chiến phát sinh ở bên trong vách ngăn, cũng

không thật sự tham dự, cho nên dù có tận mắt trông thấy "Các đại nhân" trong

các câu chuyện thần thoại kia chết đi thì cũng có cảm giác không chân thật khi

nhìn lên các bức tranh vẽ tường.

Ngược lại là sự rời đi của Norton, khiến cho Karen cảm nhận rõ ràng được sự

phong ba của kiếp nạn này.

"Thật ra chúng ta vẫn luôn được bảo vệ quá tốt..."

Karen nhắm mắt lại, nội tâm nói ra một câu xúc động.

Một lát sau, Alfred hỏi: "Thiếu gia, ngài có muốn đi dạo một vòng ở tầng dưới

không?"

"Barcelona đã chìm vào trạng thái ngủ say, không có gì hay để đi dạo." Karen

quay người, đi ra khỏi đây, cũng đi ra khỏi Thần Điện công vụ.

Ở quảng trường tế tự đã chen kín bởi biển người.

Gần như không chỉ Giáo tôn của tất cả Thần Giáo chính thống đều đến mà còn

phái ra đoàn đại biểu với quy mô khá là khổng lồ, để nhanh chóng hiệp đàm về

sự hợp tác trong giai đoạn tiếp theo của liên minh.

Nhớ lại ngày đó ở trên sa mạc, bên phía liên quân và Trật Tự ác chiến lâu như

vậy, nhưng vẫn nói dừng là dừng; lại nhìn vào sự sốt ruột của các Thần Giáo

chính thống này, không chỉ đã nghiệm chứng cho câu nói “không có kẻ địch

vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn” thêm một lần nữa mà còn đã chứng minh

rằng chỉ cần lợi ích đủ lớn và đủ thiết yếu, vậy thì nó hoàn toàn có thể san bằng

cái làn ranh trên tín ngưỡng.

Cũng như ở trong thế tục, Wien là cựu đế quốc cũng sẽ liên thủ với các cường

quốc khác để cùng áp chế các tân đế quốc phát triển, bóp chết ý đồ muốn chia

lại hệ thống thuộc địa thực dân của chúng.

Sự xuất hiện của Karen thu hút rất nhiều sự chú ý.

Giáo tôn của các Thần Giáo càng không ngừng chủ động bước đến bắt chuyện

với Karen, Karen mỉm cười đáp lại từng người.
Bình Luận (0)
Comment