Chỉ có điều cơ thể của hắn đang nằm trong quan tài ở Kim Tự Tháp, đây là sự
bảo hộ hoàn thiện nhất trong kỷ nguyên này và đồng thời cũng là phong ấn kiên
cố nhất kỷ nguyên.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể thông qua loại phương thức này để truyền đạt ý niệm
của mình đến Trật Tự, cái ý niệm này thì được Karen tiếp thu, mà trong một
khoảng thời gian rất dài sau khi Karen đã quá mức quen thuộc với giấc mộng thì
cũng sẽ cố ý đi xem nhẹ nó.
Sau Thần Chiến Tranh thì ý chí của Thần Hỗn Mang truyền ra ngoài.
Hắn là một vị Chủ Thần mạnh mẽ trong phe Vĩnh Hằng, từng mang lại rất nhiều
phiền phức cho phe Ánh Sáng, về sau bị Thần Trật Tự đánh bại chém giết,
nhưng trước lúc chết hắn đã đánh cược với Thần Trật Tự, cược xem rằng cái thế
giới mới mà Trật Tự kỳ vọng sẽ xuất hiện hay không.
"Trật Tự... Thế giới mà ngươi mong muốn kia đã xuất hiện chưa?"
So với sự gấp gáp của hai vị Chủ Thần Chiến Tranh và Hỗn Mang, Tauris thì lại
có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng làm Kỵ Sĩ Phản Bội, cho dù hắn không có biểu hiện gì thì Karen cũng
không dám thật sự khinh thường hắn.
Dù gì thì vị này cho dù đã từng thấy được sự hùng mạnh của Thần Trật Tự mà
vẫn dám buông lời khiêu chiến.
Nếu như lúc trước hắn không có phản bội, như vậy rất có thể trong « Tân Ánh
Sáng Trật Tự » mà Alfred viết về bản xếp hạng thực lực của các Thần chi nhánh
thì sẽ chẳng còn chỗ trống nào để tự do thao tác nữa.
Trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp là trạng thái này, xuống chút nữa thì đã tạo
nên tinh thần cộng hưởng khao khát được chiến đấu.
Không được thức tỉnh, nhưng dưới loại trạng thái này thì đã đến gần vô hạn với
điểm giới hạn thức tỉnh.
Phần lớn các thần quan thức tỉnh trên mặt đều tràn đầy vẻ bối rối lúng túng, còn
có không ít người trực tiếp khóc lên, bởi vì bọn hắn rất rõ ràng loại tình huống
này nếu như không thể kịp thời khống chế sẽ tạo ra hậu quả như thế nào.
Thế nhưng nói cho đúng thì bọn hắn cũng không phải là người quản lý Kỵ Sĩ
Đoàn thứ nhất, càng giống với người phục vụ hơn, là tùy tùng cung cấp tất cả
yêu cầu cần thiết của các kỵ sĩ ngoài trừ việc chiến đấu.
Dưới tình huống cục diện sắp tan vỡ này thì bọn hắn cũng không có cách nào để
ngăn cản.
"Vù! Vù! Vù!"
Ý thức cộng hưởng không được thỏa mãn, tần suất tiếng ma sát phát ra từ quan
tài càng ngày càng tăng.
Nội lực mà Trật Tự Thần Giáo tốn hai kỷ nguyên để ngưng tụ ra đã lớn đến tình
trạng chính bản thân Trật Tự Thần Giáo cũng rất khó khống chế, một cuộc bạo
động đáng sợ và lãng phí nhất kỷ nguyên sắp phát sinh.
Nhưng mà đúng lúc này, Karen giơ tay lên, pháp thân to lớn phía sau cũng giơ
tay lên.
Trong chớp mắt khi tay vừa nâng lên thì cả Kim Tự Tháp vào lúc này cũng yên
tĩnh lại.
Trên đời này, chỉ có hai cái người có thể áp đảo Kim Tự Tháp để cho tín đồ Trật
Tự ngủ say trong nơi này cam tâm tình nguyện phối hợp với kỷ luật nghiêm
minh.
Một vị đang ngồi ở bên ngoài kỷ nguyên, một vị khác, thì là Karen.
Xem như là Đại tế tự có được tư cách chỉ huy Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất trên mặt
pháp lý nhưng thật ra từ lâu đã mất đi năng lực để hoàn toàn điều động Kỵ Sĩ
Đoàn thứ nhất.
Có lẽ, dự tính ban đầu của Thần Trật Tự khi tạo ra Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất vốn là
để cho “mình” dùng trong việc chinh chiến tương lai.
Nơi này là trụ sở quân đoàn, đồng thời cũng là lăng tẩm của chính Thần Trật
Tự, nơi này chôn giấu tín đồ Trật Tự thành kính nhất, chờ đợi chủ "Thức tỉnh",
sau đó dẫn dắt bọn hắn, tiếp tục giơ đao về phía Thần.
Đặt ở trong trường hợp khác đây cũng là tàn dư độc hại từ tư tưởng phong kiến;
nhưng đối với tình huống trước mắt thì đây cũng là một sự lãng mạn của tín
ngưỡng được phát triển đến mức cực hạn.
"Connor."
Cốt Long xoay người đáp xuống, đón lấy Karen, sau đó chở Karen bay lượn
quanh kim tự tháp.
Những người đang ngủ say trong nơi này cũng không biết Karen là Thần Trật
Tự, dù sao thì bọn hắn còn chưa được tỉnh; nhưng cho dù là trong trạng thái ngủ
say sau khi chết, bọn hắn cũng vẫn rất mẫn cảm, có thể cảm giác được sự tồn tại
của chủ.
Karen hiện tại nhất định phải ở lại nơi này để làm yên lòng bọn hắn, để thần
quan thức tỉnh hoàn thành một bước chuẩn bị cuối cùng.
Tất cả lại trở về giống là với khi đảm nhiệm chức vụ Quân đoàn trưởng, Karen
cũng thường xuyên đứng trên lưng rồng để toàn quân đoàn có thể trông thấy
bóng dáng của mình.
Tasen cưỡi cái quyển sách kia từ phía trên xuống, không ngừng hô to: "Còn
đứng ngây ra đó làm gì, nhanh, chuẩn bị đi thức tỉnh, nhanh lên!”
Hắn dùng sức mà kêu lên, đến mức vỡ cả giọng.
Mặc dù vừa mới vừa trải qua sự rung chuyển đáng sợ, nhưng sự hưng phấn đối
với công việc mà vô số đời tiền bối đã canh gác nơi này muốn làm cuối cùng sẽ
được thực hiện bằng tay của mình là điều khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Nhiều đời người thức tỉnh, vì Trật Tự mà mai danh ẩn tích, cam nguyện hy sinh
độ tuổi tươi đẹp nhất của mình không phải chỉ là vì thời khắc hoàn thành sứ
mệnh này sao?
Giờ khắc này, bọn hắn thật không phải chiến đấu một mình mà là đang gánh vác
mộng tưởng và ý nguyện của tiền bối các đời.
Từng trận pháp được khởi động, từng món đồ vật được vận hành;
Quân doanh yên lặng rốt cục bắt đầu vận chuyển, khôi phục khí tức, tràn ngập
mỗi một góc của nơi này
"Ầm!”
Trong âm thanh nổ vang, phần giữa Kim Tự Tháp bắt đầu xoay tròn, từng
đường trượt nhỏ xuất hiện ở các vị trí trong Kim Tự Tháp rồi lan tràn ra tựa như
là những xúc tu lít nhít, vươn đến các khu vực đất trống rộng lớn xung quanh.
Ngay sau đó, từng chiếc quan tài trượt xuống theo những đường trượt mà di
chuyển xuống dưới.
Karen bay ở phía trên có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đây là dựa theo hình thức
quân trận mà tiến hành phân chia.
Mỗi một vị ngủ say đã sớm được phân chia căn cứ theo chức nghiệp, thuộc tính
sức mạnh và các phương diện khác khi còn sống.
Giống như là ở thành phố York, nếu như tiến hành tập hợp quân sự khẩn cấp mà
nói thì thần quan của các bộ môn đều sẽ đến báo danh rồi phân chia đến các nơi
đóng quân, ở chỗ này thì thứ tự càng ngay ngắn và trật tự hơn.