Rất nhanh, quân trận thứ nhất đã được bố trí ra, đội lính khiên, đội ngũ khí cụ
chiến tranh, đội kỵ sĩ, đội mục sư, đội Thuật pháp sư...
Điểm khác biệt với quân đoàn thật sự là binh sĩ ở đây cũng còn nằm bên trong
quan tài, nhưng cũng tạo nên sự chỉnh tề khiến cho những người mắc chứng
OCD cảm thấy thoải mái.
Mặt đất vốn đã hóa thành những bãi bùn mềm bắt đầu vỡ tan, các trang bị bắt
đầu được nâng từ phía dưới lên. Trong vô số năm tháng đến nay, những trang bị
này đều bị lưu giữ bên dưới mặt đất đóng băng chỉ vì chờ đợi giờ khắc này.
Giáp và khiên của lính khiên, chiến mã của Kỵ sĩ vong linh, gậy phép của Thuật
pháp sư, vật liệu của Trận pháp sư, các vũ khí chiến tranh với thể tích khổng
lồ...
Các Đoàn trưởng Kỵ Sĩ Đoàn đứng ở đằng xa quan sát cảnh tượng này đều cảm
thấy nóng cả mắt, bởi vì rất nhiều binh khí chiến tranh sớm đã không cách nào
phục chế, truyền thừa bị đứt đoạn, chính trong Kỵ Sĩ Đoàn của bọn hắn cũng
không được trang bị.
Thần đã rời đi quá lâu, dẫn đến rất nhiều phương diện không thể tránh khỏi sự
thoái hóa, cũng may là lúc những vị Thần trở về thì cả đám đều vô cùng suy yếu
giống như quỷ đói, lúc này mới triệt tiêu thế yếu của Thần Giáo.
Karen và lão Hoven đã từng thảo luận, lão Hoven có ý rằng luôn luôn phủ định
sự tồn tại Thần là điều không chính xác, Thần mang đến tiến bộ cho thế giới
này, mang đến văn minh của Thần, phủ định Thần trên toàn phương diện thì cái
giá phải trả là khoa học kỹ thuật và chiến lực của tầng lớp đứng đầu đại diện
nhân loại là các Giáo hội sẽ bị thụt lùi trên mọi mặt.
Karen thì dùng quan điểm phản đối, quả thật, truy cầu sự tiến bộ và phát triển
tựa như một sự chính xác trên mặt chính trị, nhưng phía dưới nền văn minh của
Thần cũng không tồn tại vị trí nào của loài người.
Mà nguyên nhân căn bản của sự thoái hóa cũng không phải là do nhân loại phản
bội Thần, mà là con đường này vốn được Thần linh ban phát, thứ mà ngươi cho
rằng là của mình cũng không thật sự thuộc về mình, nó có thể để ngươi đắc ý
trong lúc nó vui vẻ, nhưng ngày nào nó không vui mà biến mất thì có thể để
ngươi trở về nguyên hình.
Văn minh mà không có sự độc lập tự chủ, chính bản thân nó là sự dị dạng, càng
không có cái gọi là "Nhân tính”.
Sau khi chôn vùi Thần tính triệt để, sự thoái hóa trong thời gian ngắn là điều
khó mà tránh khỏi, nhưng nhân loại sẽ sinh ra văn minh thật sự thuộc về mình
mà lại giương buồm xuất phát.
Thần Trật Tự ngăn cách Chư Thần một kỷ nguyên, hiện nay Trật Tự Thần Giáo
khai sáng tạo nên cục diện "Đoàn kết", từ một góc độ khác thì cũng đã nói lên
rằng một khi rời đi chủ của bọn hắn, thì những kẻ thuộc phe phái "chờ Thần
giáng lâm" lập tức để lộ bản chất hèn nhát và yếu đuối.
Thần Trật Tự dùng thân phận của Thần mà kết thúc Thần, mà những tín đồ Trật
Tự đang ngủ say ở phía dưới này thì đang dùng thân phận tín đồ Thần Giáo mà
muốn phát động sự tấn công mãnh liệt nhất hướng về tín ngưỡng Thần linh.
Karen cảm thấy, đây chính là cảm giác không giống nhau mà mỗi lần mình cảm
nhận khi "Ca ngơi Trật Tự", tương tự với Thần Vực Thẳm đã chết đi, đó chính
là các tín đồ Trật Tự mặc dù chân đạp vực sâu, nhưng ánh mắt lại đang nhìn
chằm chằm vào Thiên Đường thật sự.
Quân trận thứ hai cũng đã bố trí xong, tiếp theo là quân trận thứ ba được bố trí.
Đây là một quân đoàn hùng mạng đang được xây dựng với tốc độ mà mắt
thường có thể nhìn thấy được, thứ hạn chế nó không phải chiến lực mà là thời
gian.
Mấy chục cổng dịch chuyển được truyền thừa từ kỷ nguyên trước không bị gián
đoạn bảo dưỡng cũng bắt đầu chuẩn bị khởi động.
Đợi đến lúc mệnh lệnh tác chiến thực sự được ban bố, quân đoàn những người
đang ngủ say sẽ được khôi phục, bọn hắn không có thời gian tán gẫu và ôn
chuyện, bọn hắn sẽ lập tức mặc lên trang bị cầm lấy vũ khí, nghe lệnh quan chỉ
huy để rồi sau đó cấp tốc dùng cổng dịch chuyển để đến chiến trường cần sự
xuất hiện của bọn hắn, dùng tốc độ nhanh nhất để nghiền nát kẻ địch.
Bởi vì bọn hắn mong mỏi rằng chỉ cần mình trân trọng thời gian, nói không
chừng có thể có cơ hội đi đến chiến trường thứ hai trong khoảng thời gian thức
tỉnh ngắn ngủi để có thể cố gắng cung cấp từng chút sức lực còn thừa của mình.
Sáng lập ra giáo hội với giáo nghĩa như thế này không thể nghi ngờ rằng là
chuyện vô cùng khó khắn, cũng may Karen cũng không phải là người khai sáng,
đồng thời, đây cũng là nguyên nhân mà anh cam tâm tình nguyện làm một
người thừa kế.
Karen quét ánh mắt về phía bọn người Daan, mở miệng nói: "Các vị Đoàn
trưởng, trở lại cương vị của mình đi thôi, tất cả đều chấp hành nghiêm ngặt dựa
theo phương án tác chiến."
Daan lui lại nửa bước, tất cả các Đoàn trưởng đứng bên cạnh hắn cũng đều
giống vậy, cực kỳ nghiêm túc hành lễ với Karen:
"Cẩn tuân pháp chỉ."
Chờ sau khi các Đoàn trưởng đã rời đi, Connor tò mò hỏi: "Ồ, vậy khi nào thì
chúng ta đi vậy?"
Karen đứng trên đầu rồng đáp: "Chúng ta tạm thời không đi được, phải tiếp tục
ở lại nơi này.”
Còn chưa bắt đầu thức tỉnh chính thức, Karen lo rằng sau khi mình rời khỏi thì
sự xao động trước đó sẽ xuất hiện lần nữa, anh cần phải ở lại nơi này để tiếp tục
áp chế.
Trong lòng của anh cũng không thể không cảm thấy may mắn rằng bên ngoài có
Creed và một đại tế tự chính quy như Protaras, đám người Alfred có thể để các
hệ thống ban ngành có thể vận chuyển bình thường. Nếu như mình thật sự nhận
lấy vị trí Đại tế tự thì khi muốn đi làm những việc như thế này cũng sẽ không
thuận tiện như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác thì tác dụng của mình ở nơi
này lại không thể thay thế. Connor lại cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Ai nha, thế nhưng mà ta không có mang bài tập của mình đến đây."
Cặp sách của cô bé là một món Thần khí có dung tích lớn đến mức có thể thu cả
một bầy voi vào trong.
Karen nhìn ra tâm tư của cô bé cũng không chọc thủng, nói;
"Vậy thì đừng làm."
"Như vậy sao được, học tập rất vui vẻ, học tập quan trọng biết bao nhiêu..."
"Ta phái người đi về nhà lấy đến cho ngươi?"
"A..."
"Được rồi, trong lúc chiến tranh cũng không cần lãng phí tài nguyên như thế."
"Meo meo gâu!"