Số 13 Phố Mink

Chương 3149

Cửa xe đóng lại, xe ngựa rời đi.

Trong xe, Verden nhắm mắt, chìm vào trầm tư.

Lúc Vigulin cầm lấy cái thảm từ lông sói tuyết chuẩn bị đắp lên trên đùi của

Người Cầm Roi lại kinh ngạc phát hiện tay của Người Cầm Roi đang run nhè

nhẹ.

Đúng vậy, Verden đang sợ.

Lần trước, mình nghi ngờ Karen là người thừa kế của một vị Thần chi nhánh

nào đó hay là Thần linh có quan hệ gần với Thần Giáo, khi đó mình chơi trò lật

thẻ tìm manh mối rồi suy đoán không biết mệt mỏi.

Lần này, rõ ràng trong lòng mình đã có một sự suy đoán, cũng thông qua việc

tìm tòi và thăm dò từng bước một mà không ngừng tới gần đáp án thật sự kia,

trong quá trình đó không những không cảm thấy sự vui sướng mà ngược lại thì

cảm giác sợ hãi cũng càng ngày càng tăng lên gấp bội.

Verden từ từ mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, bên ngoài là cảnh quan của

Giáo Đình.

Rất nhiều cung điện đều có vết tích rõ ràng của các "Đại nhân”, các vị đại nhân

kia sáng lập ra rất nhiều hệ thống của Trật Tự Thần Giáo, trên vách tường, cũng

phủ đầy bởi những câu chuyện của họ.

Không sai, bọn họ là Thần, nhưng mà, một là vì truyền thống thờ phụng một

Thần của Trật Tự Thần Giáo, hai là dù sao Verden cũng đã đến cấp độ này, cho

nên trong cảm nhận của hắn cũng đã xem những vị đại nhân cao quý kia trên

bản chất cũng chỉ đơn giản là một chức vị rất cao ở phía trên chức vị Đại tế tự

và mình rất cao mà thôi.

Chủ thì không giống.

Chủ là duy nhất, chủ là chí cao, là tín ngưỡng chung cuối cùng của Trật Tự.

Tín ngưỡng của tín đồ Trật Tự đối Thần Trật Tự vẫn luôn có sự khác nhau cực

lớn cùng với tín ngưỡng của tín đồ các Thần Giáo khác đối với Thần, cái sau thì

là Thần bao hàm tất cả, mà trong cái trước thì ẩn chứa một bộ phận rất lớn là

người sùng bái sử thi anh hùng.

Về điểm này có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên thái độ của các Thần chi nhánh

Trật Tự đối với Thần Trật Tự.

Cũng bởi vậy, khiến cho hình ảnh Thần Trật Tự trong lòng tín đồ Trật Tự vượt

xa sự sùng bái truyền thống đối với Thần.

Cho nên,

Hắn có phải không?

Hắn có lẽ vậy.

Nhưng mình, không dám hỏi, hắn không cần cố ý giữ kín bí mật này, cũng

giống như trước đó lúc gần rời đi, người hầu nam của hắn đứng ngoài cửa xe

đối thoại với mình rõ ràng mang theo một sự tự tin rõ ràng.

Cái tên hầu nam kia cũng không e ngại bản thân mình biết bí mật này, bởi vì

cho dù mình biết rồi thì lại có thể làm như thế nào đây?

Hắn dám tạo phản khi Tiranus bị "Ô nhiễm”, nhưng đối mặt với Chủ... Hắn

ngoại trừ quỳ mọp xuống thì chẳng thể làm gì khác.

Verden giơ hai tay lên, phủ lên hai má của mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

Trong lúc những người khác đều ngơ ngơ ngác ngác, hắn luôn có thể dùng tốc

độ nhanh nhất để tiếp cận đến chân tướng, đây là sự khẳng định đối với nghề

nghiệp của bản thân mình.

Nhưng sau khi biết chân tướng, không những không dám làm gì cả mà ngược

lại còn phải tự động đi giữ kín bí mật này... Đây cũng là sự nhục nhã đối với

chính nghề nghiệp của mình.

Bên tai lại truyền đến lời nói của tên hầu nam kia:

"Thần sẽ nói... Bắt đầu tiếp tục công việc."

Đây vốn là một phương thức mượn dùng Thần thoại tự thuật giao tiếp một cách

không có ý nghĩa, nhưng điều đáng chết chính là... Verden nghe hiểu.

Hắn không muốn nghe hiểu, nhưng không còn cách nào khác, hắn lập tức đã

hiểu rõ, bây giờ hắn có chút hận vì sao tố chất nghề nghiệp của mình lại cao như

vậy.

Vigulin nhìn xem Người Cầm Roi từ từ thả hai tay xuống, trong ánh mắt vốn

đang âm trầm để lộ ra một luồng huyết quang, giống như là khát vọng, giống

như là tham lam, giống như là sốt ruột và... Một sự e ngại sâu thẳm khó để miêu

tả.

Kế tiếp lời nói của Người Cầm Roi càng làm cho người thư ký như bà ta dọa

đến nỗi trực tiếp quỳ xuống từ chỗ ngồi trong xe.

"Ngươi nói xem, ta có cần chết trước hay không?"

...

Văn phòng Trưởng khu.

Đại chủ giáo Bern đã kiêm nhiệm Trưởng khu Đại khu Wien ngồi đằng sau bàn

làm việc của mình, lật xem mấy phần báo chí của Wien hôm nay. Từ khi tháng

trước ở vùng biển xung quanh Wien xuất hiện biến hóa khí hậu cực đoan ảnh

hưởng đến vận tải đường thủy thì bây giờ dân chúng rất cảm thấy hứng thú đối

với vấn đề thời tiết.

Mà lại dạo gần đây ở các nơi trên thế giới quả thật liên tiếp phát sinh thiên tai,

rất nhiều chỗ đều xuất hiện sự biến hóa đáng sợ trên phạm vi cực lớn, một lục

địa hoặc đại dương nào đó thế mà có thể rơi vào trạng thái mất liên lạc.

Bern rõ ràng rằng phía sau những trận thiên tai phát sinh liên tiếp này là các

cuộc chiến tranh tông giáo quy mô lớn được tiến hành.

Ngoại trừ Trật Tự Thần Giáo vẫn luôn đặt trọng tâm vào việc chống lại sự trở

về của Thần, những Thần Giáo chính thống khác sau khi nộp đủ "Hội phí” liên

minh thì lập tức tập trung chiến tranh chiếm đoạt các giáo hội nhỏ yếu hơn.

Đối với cái này, trong Thần Giáo hiện nay đã xuất hiện không ít giọng điệu nghi

ngờ.

Những người kia không dám phủ nhận tôn chỉ và phương châm xác lập ra thế

giới vô Thần của Trật Tự của Đại tế tự tiền nhiệm, lại thăm dò và đề nghị một

cách quanh co rằng phải chăng Thần Giáo nên san sẻ một chút sức lực để cũng

tham dự vào trong cơn thủy triều trước mặt, chiếm lấy một bát tương thuộc về

phần mình.

Bern nhìn thấy văn chương mà đám người Wilker và Leon trong mấy bài báo,

chuyên công kích vào những trào lưu ý kiến kia, hiệu triệu mọi người trong giáo

tiến hành suy nghĩ lại và học tập sâu thêm.

Karen hiện tại cũng không rảnh để viết văn, mà lại thân phận của anh bây giờ

cũng không thích hợp để làm chuyện như vậy, cho nên, không có cách nào

khác, cho dù công việc của mình bận rộn đi nữa, là một trong số ít người còn

giữ cương vị thần quan cao cấp trong đoàn đội thì bản thân Bern cũng phải cầm

lấy bút máy mà viết vài thứ.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, quan hầu đi đến.

"Đại chủ giáo, đây là danh sách quân nhu mới nhất vừa được đưa ra, những thứ

ở trên đều đã được chuẩn bị trước, xin ngài xem qua."

Bern nhìn lướt qua, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên rồi thúc giục

nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất mà phát quân nhu."

"Đại chủ giáo, còn có một khoảng thời gian cho đến lúc chuyển giao, các thuộc

hạ phía dưới lúc này đều đã quá mệt nhọc, thuộc hạ đề nghị tuần này không nên

hủy bỏ ngày nghỉ phép, để mọi người thư giãn một chút, nếu không thuộc hạ lo

lắng sẽ có người mệt nhọc đến mức nằm xuống mà sớm đi gặp chủ."

Bern: "Chủ sẽ gọi ngươi dậy sau đó bảo ngươi tiếp tục công việc." Quan hầu

sửng sốt một chút, vừa nãy hắn chỉ là đang nói đùa, nhưng lời đáp lại của Đại

chủ giáo có vẻ có chút quá trào phúng Thần, nói cho đúng thì đây xem như một

sự khinh nhờn, cho nên, trên mặt hắn chỉ có thể lộ ra nụ cười lúng túng.

"Thần chiến cục bộ có thể nổ ra bất cứ lúc nào, công tác chuẩn bị của chúng ta

nhất định phải cố gắng hoàn thành trước, đây không phải công việc, đây là sứ

mệnh, đã rõ chưa?

Đừng sợ mệt chết mình, bởi vì có nhiều người sẽ chết ở trên chiến trường hơn."

"Vâng, Đại chủ giáo!"

Quan hầu lập tức cầm văn kiện lên rồi rời đi.
Bình Luận (0)
Comment