Nhìn xem cửa phòng được đóng lại, Bern lắc đầu, thở dài nói:
"Những lời ta vừa nói là thật.”
Hắn đã chết rồi nhưng lập tức bị chủ quát lên tiếp tục công việc.
Ai nói cái chết là sự yên tĩnh và nghỉ ngơi vĩnh cữu?
Hắn đã được trải nghiệm, thậm chí còn chưa bằng chợp mắt ngủ trưa một hồi!
Lúc này, đèn bàn trên bàn làm việc sáng lên màu đỏ.
Bern lập tức chỉnh chu lại Thần bào trên người mình, đứng người lên. Trần
pháp truyền tin trong văn phòng khởi động, một cái bóng mờ xuất hiện, Protaras
hiện ra trong hình chiếu.
Theo lý thuyết thì dùng trận pháp truyền tin cấp bậc này để thông báo cho
Trưởng khu các đại khu chỉ có Đại tế tự mới có thể sử dụng.
Đây là đang vượt quyền.... Không, hình như cũng không vượt quyền?
"Đợt chiến sự đầu tiên sắp bắt đầu, đại khu Wien tiến vào tình trạng giới
nghiêm cấp một."
"Vâng, Đại tế tự."
Xưng hô này kêu lên không có gì trở ngại.
Dù gì bản thân Bern cũng là nghe chuyện kể của Protaras mà lớn lên.
"Chúng ta gần đây đều không ở Wien, ngươi trông nom chuyện ở Wien nhiều
hơn một chút."
"Vâng, ta hiểu rồi."
"Bảo đảm trong nhà đừng xảy ra việc gì, trong chiến sự tiếp theo thiếu gia
không thể phân tâm."
"Được rồi, đã rõ."
"Ừm, cứ như vậy đi."
Hình ảnh của Protaras biến mất, trận pháp truyền tin đóng lại.
Sau khi Bern ra lệnh đại khu Wien tiến hành giai đoạn cảnh giới cấp một thì đi
đến bên cửa sổ, nhìn về dòng xe cộ dày đặc ở nơi xa, bỗng nhiên cảm nhận
được một cảm giác rất không chân thật.
Mở cửa sổ ra, đưa tay duỗi ra ngoài cửa sổ, Bern vẫy vẫy, giống như là bắt được
cái gì, lại giống như chẳng bắt được gì.
"Giai đoạn thứ hai Thần chiến bắt đầu, chúng ta có thể bảo vệ cái sự không chân
thật ở ngay trước mắt này sao?”
Bern ngước cổ lên, nhìn về phía bầu trời trong xanh hiếm thấy trên đầu:
"Chúng ta ít nhất đã đến đây, nhưng nếu như có thể, chúng ta cũng không hi
vọng chỉ đến như thế."
Công hàm của Viện Chiến Tranh phối hợp với pháp chỉ của Đại tế tự được
truyền xuống từng bộ môn, vốn dĩ hệ thống vận hành của Thần Giáo đã đang
đạt hiệu suất cao lại được giẫm mạnh chân ga mà tăng tốc.
Creed đã dần dần quen thuộc với công việc của một linh vật, thậm chí hắn còn
chẳng ngồi đằng sau bàn làm việc ở Thần Điện công vụ mà là ngồi vào cái chỗ
bàn trà mà thủ lĩnh để lại khi trước.
Vào lúc không cần mình ra mặt thì hắn uống chút trà, hút xì gà, thuận tiện đọc
những quyển sách do thủ lĩnh để lại.
Bản thân hắn rốt cục cũng đã cảm nhận được niềm vui khi trước của thủ lĩnh.
Nhất là vừa hưu nhàn vừa nhìn xem Thần quan ra ra vào vào bận rộn ở phía
ngoài, xì gà và trà lại càng thơm hơn.
Trên lý luận mà nói, hắn không quan tâm thì ngược lại hiệu quả sẽ càng tốt hơn,
bởi vì bất kể là "Đại tế tự” Protaras hay vẫn là "Hồng y giáo chủ” Dikno thì
phương diện năng lực làm việc cũng đều siêu việt hơn Creed quá nhiều.
Về phần các hệ thống bộ môn khác thì cũng đang vận hành rất tốt không cần
mình can thiệp.
Sau khi nghĩ thoáng thì thế giới cũng trở nên dễ chịu.
Mình chỉ cần uỷ quyền, uỷ quyền, lại uỷ quyền, nếu không thể vượt qua giai
đoạn chuyển giao kỷ nguyên này vậy thì bản thân mình là Đại tế tự Trật Tự đời
cuối cùng, cùng lắm thì học theo cái vị Giáo Hoàng Điên kia một chút, mình
cũng leo lên trên nóc của Thần Điện công vụ mà hô to một tiếng: "Trên đời này
vốn cũng không có Thần!"
Nếu như thành công vậy thì địa vị của hắn trong lịch sử sẽ trực tiếp vượt qua tất
cả các đời Đại tế tự bao gồm cả Protaras để trở thành Đại tế tự có công huân
đứng thứ hai trên danh nghĩa ngay sau Đại tế tự đời thứ nhất là Tiranus.
Người đời sau này nào có thể điều tra nghiên cứu ra việc bản thân mình chỉ là
Đại tế tự không có quyền lực được, dù sao mọi chuyện đều xảy ra trong nhiệm
kỳ của mình, tránh không thoát được.
Làm một ngụm trà, lại lật ra một trang sách, Creed nói một câu xúc động:
"Ai có thể nghĩ tới, thế mà ta cũng có thể có ngày hôm nay."
Alfred đi vào chỗ bàn trà Creed ngồi, bẩm báo nói:
"Đại tế tự, trận chiến đầu của chiến sự sắp bắt đầu.
Creed khoát tay áo: "Nói cho ta kết quả cuối cùng là được."
"Vâng, Đại tế tự."
Alfred đi ra khỏi nơi bàn trà, nhìn về phía tranh vẽ tường trên vách của Thần
Điện công vụ.
Không trải qua chính biến, không có đổ máu, thậm chí, còn không có bao nhiêu
sự đối kháng, phía bên mình thật ra đã cướp được quyền lực trung tâm ở tầng
cao nhất của Trật Tự Thần Giáo.
"Là bởi vì quá dễ dàng sao? Sao ta không có cảm giác thành tựu gì quá lớn?”
Trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất.
Từng cổng dịch chuyển sau khi được điều chỉnh thử tọa độ thì được chính thức
khởi động.
Đơn vị tác chiến của kế hoạch xuất quân lần này là một quân đoàn với tiêu
chuẩn thấp nhất.
Gần đây Karen vẫn luôn ở nơi này, triệu hồi ra Cốt Long, đứng ở phía trên trời
quan sát quân đoàn thức tỉnh.
Tasen ngồi trên quyển sách lớn của mình, bay đến bên người Karen, cẩn thận
từng li từng tí hỏi thăm: "Đại tế tự, thật sự không có vấn đề sao?"
"Ta đã quyết định, không liên quan gì đến ngươi, chưa kể thủ tục cũng đã đầy
đủ.”
Ky Sĩ Đoàn thứ nhất vốn trong giai đoạn làm nóng, tổng cộng bố trí xong biên
chế của ba cái quân đoàn, trong Kim Tự Tháp còn có thể tiếp tục bổ sung, mà
tầng cao nhất còn chưa động đến.
Nhưng Karen vẫn cảm thấy, cái biên chế này có chút lớn.
Thần linh trở về trong giai đoạn thứ hai cũng là chia thành mười hai lượt, các
Thần linh cực kỳ suy yếu, mà trong đó có khả năng lớn đã không còn Thần linh
cấp bậc Chủ Thần.
Bởi vậy, với tố chất cực cao của thành viên trong Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất thì dùng
biên chế quá lớn sẽ rất "Xa hoa lãng phí".
Ít nhất thì trong thời gian ba ngày sau khi thức tỉnh, Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất với
biên chế tương đương Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn tại ngũ có thể đánh ba lần hoặc thậm
chí nhiều hơn.
Cho nên, Karen căn cứ vào kinh nghiệm tác chiến trước đây của mình, kết hợp
thực tế, tiến hành cắt giảm biên chế.
Trong từng đội của biên chế một quân đoàn đều tiến hành cắt ghép sau đó chắp
vá lại còn có thể tạo ra thêm hai quân đoàn hoàn chỉnh.
Hàng quý dùng một lần nên chia nhỏ ra để dùng nhiều lần, cũng không cần phô
trương quá nhiều chỉ trong một lần, dẫn đến sự thừa thãi và lãng phí nghiêm
trọng.
Chỉ là sự thay đổi này của Karen ở trong mắt Tasen thì chẳng khác gì là đang
thay đổi "Lời dạy của tổ tông".
Điều này khiến hắn rất là thấp thỏm, dù gì thì hơn nửa đời người của phần lớn
Thần quan thức tỉnh thì ý thức đều là được huấn luyện giáo điều lặp đi lặp lại
một cách máy móc.
Bọn hắn không dám thay đổi, cũng bài xích sự thay đổi, không phải là bởi vì cố
chấp, mà là người đặt ra điều lệ không hi vọng trông thấy nơi này sẽ phát sinh
bất cứ chuyện ngoài ý muốn không cần thiết nào.
"Trạng thái của đối thủ khác biệt, chúng ta tự nhiên cũng cần tiến hành thay
đổi.”
Karen tiếp tục an ủi Tasen, "Được rồi, nếu thực sự không được thì kêu gọi tiếp
viện, không chỉ có nơi này có thể tiếp tục gọi tiếp viện, tuy nói các Kỵ Sĩ Đoàn
tại ngũ sẽ không trực tiếp tiến vào chiến trường, nhưng đã có 6 Kỵ Sĩ Đoàn, đã
chuẩn bị được điều động bất cứ lúc nào.”