Nếu như người đến là Karen sẽ khiến cho phu nhân Đường Lệ đang ngồi ở trên
lầu hai có thể thay quần áo xong chỉ trong chớp mắt rồi xách theo giỏ ra ngoài
để giả bộ rằng mình vừa mua đồ ăn trở về mà gặp mặt trên đường.
Nhưng nếu người trở về là cháu nội của mình thì phu nhân Đường Lệ lại móc
một cái chìa khóa ra từ trong túi rồi tiện tay hất lên, ném từ trên cửa sổ xuống.
"Lạch cạch!"
Nhìn thấy chìa khóa rớt xuống trước mặt mình, Richard không nhịn được mà
ngẩng đầu nhìn về phía bà nội của mình, hô lên rất nghiêm túc:
"Bà nội, chẳng lẽ bà tìm ra chứng cứ năm đó mẹ cháu đi ngoại tình rồi à?"
Philomena đi đến bên cạnh Richard, hỏi: "Trong nhà có người sao lại khóa
cửa.”
Richard đáp: "Ở nhà có mỗi một người lớn tuổi là bà nội thì khóa cửa sẽ an toàn
hơn, phòng ngừa trộm vào nhà."
Nói xong, Richard nhặt chìa khoá lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào nó, chìa khoá tản ra
tạo thành một luồng phù văn, trận pháp phòng hộ với cửa trước là trung tâm của
trận pháp vào lúc này bị dỡ bỏ.
Richard đưa tay nhẹ nhàng đẩy vào, cánh cửa mở ra.
Richard: "Chắc là ông bà nội lại cãi nhau rồi."
Khi bước vào thì vừa đúng lúc phu nhân Đường Lệ đang bước từ trên cầu thang
xuống, hỏi: "Richard, mấy ngày nay cháu đi chết ở cái ngách nào thế?”
Philomena: "Cửa hàng điểm tâm."
Phu nhân Đường Lệ đưa tay chỉ về phía Philomena: "Sao ngươi không đi theo
chăm sóc nó?”
Philomena: "Ta dẫn hắn đi.”
Phu nhân Đường Lệ: "Đầu của ngươi bị úng nước rồi à?” Philomena hơi
nghiêng đầu, hơi dốc bên tai trái nghiêng xuống dưới, cứ như là đang "Đổ”
nước từ trong đầu ra.
Đây là một hành vi mang tính khiêu khích, cũng là sự ăn ý giữa hai thầy trò.
Từ trước đến nay thì phương thức dạy học của phu nhân Đường Lệ vẫn rất đơn
giản thô bạo và trực tiếp, muốn học gì đó à?
Vậy thì khiêu khích ta, cho ta có cớ để ta đánh ngươi, rồi cũng dạy ngươi.
Phu nhân Đường Lệ hành động, bóng dáng bà ấy biến mất khỏi vị trí đang
đứng, xuất hiện ở trước mặt Philomena.
Philomena lùi người lại.
Tốc độ của hai bên đều đã đạt cực hạn của mức độ nào đó.
Nhưng trong nháy mắt khi hai bóng người giao nhau, bóng của hai con quỷ xuất
hiện ở hai bên của phu nhân Đường Lệ, một con quỷ cầm đao, một con khác
cầm dao găm, đồng thời thì không gian bốn phía cũng bị phong tỏa hoàn toàn,
hào quang màu đỏ tươi nhuộm dần lên tất cả nơi mà ánh mắt nhìn đến.
Phương thức phá vỡ cục diện mà phu nhân Đường Lệ chỉ còn có thể tăng cường
biên độ sức mạnh hiện tại, nhưng phá bỏ trói buộc thì cũng đồng thời để cho
căn biệt thự của nhà Guman đổ sụp.
Điều quan trọng nhất đó là chả lẽ chỉ có bà ấy là người có thể tăng cường biên
độ sức mạnh lên sao?
Mặc dù có nhân tố khinh địch theo quán tính, nhưng vào lúc này, dựa theo góc
độ giao chiến của hai sát thủ thì người làm thầy như bà ấy đã thua.
Phu nhân Đường Lệ đứng yên bất động, hai con quỷ cũng biến mất, Philomena
quay về vị trí cũ.
"Ai dạy ngươi?"
"Học được lúc ngủ."
Phu nhân Đường Lệ khẽ mỉm cười, ngay lập tức lại trở mặt hừ lạnh một tiếng:”
A, xem ra, ta không còn tư cách để dạy ngươi cái gì nữa."
Trong tay có truyền thừa của hai Thần cách, còn có vị sát thủ nào có tư cách
tiếp tục dạy cho cô ta?
Philomena nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, bà nói đúng."
Phu nhân Đường Lệ hít sâu một hơi.
Richard vội vàng hỏi: "Hôm nay là ngày nghỉ, ông nội đi đâu rồi?”
"Từ sớm đã hủy bỏ ngày nghỉ rồi, cháu không biết sao?”
"Việc chuẩn bị tài nguyên chiến tranh cũng không liên quan đến bộ môn trận
pháp, ông nội cũng không bận rộn như vậy."
"Ông nội cháu đi tìm Đại chủ giáo để làm việc."
Lúc này, một con quạ đen bay từ ngoài cửa sổ vào, Philomena đưa tay bắt lấy,
mở giấy ra thì thầm:
"Công văn thông qua đơn xin được gia nhập.”
Richard nhìn về phía phu nhân Đường Lệ: "Cho nên, đây chính là nguyên nhân
mà hôm nay bà với ông nội cãi nhau sao?"
"Ai cãi nhau?"
"Trận pháp phòng ngự trong nhà bị hỏng, lầu một không có thay đổi gì, bà đập
đồ ở trên lầu hai à?" Richard đi đến đằng sau lưng phu nhân Đường Lệ, đưa tay
nhẹ nhàng đặt lên hai bên vai rồi nhẹ nhàng xoa bóp, "Bà nội, cháu biết bà rất
không nỡ, nhưng đây là sự lựa chọn tất nhiên của ông nội, là trách nhiệm của
thần quan Trật Tự chúng ta, điều này dù vô cùng tàn nhẫn đối với bà nhưng lại
không thể nào thay đổi."
Philomena tiếp tục thì thầm: "Người xin – Đường Lệ. Guman."
Richard ngây ngẩn cả người.
Phu nhân Đường Lệ: "Ông nội cháu biết chuyện ta cũng xin đi, tức giận đến nỗi
đập phá đồ đạc, làm hỏng trận pháp phòng ngự trong nhà.”
"Bà nội, bà cũng không phải là tín đồ Trật Tự mà."
"Nhưng ta sinh ra tín đồ Trật Tự."
"Là ai phê duyệt cho bà vậy?"
Phạm vi của đợt tuyển chọn đầu tiên là Thần quan cao cấp đã lớn tuổi, với thân
phận như thế này thì gần như không có khả năng làm giả để trà trộn gia nhập
vào.
"Đại chủ giáo Bern, cho nên, ông nội cháu chắc là đi tìm lão ta rồi."
Richard nhíu mày.
Philomena nhắc nhở: "Có thể tìm Karen."
Richard: "Không có Karen gật đầu, sao Bern dám đưa tên của bà nội vào danh
sách?"
"Tốt." Phu nhân Đường Lệ đưa tay đẩy đứa cháu trai đang đứng trước mặt mình
ra, "Chỉ cho phép mấy tên tín đồ Trật Tự các ngươi vừa la hét ca ngợi Trật Tự
vừa đi chịu chết mà không cho phép ta gia nhập đúng không? Ta cũng chỉ có thể
đứng ở một chỗ vừa đau lòng vừa vỗ tay ca ngợi sự hy sinh vĩ đại của các ngươi
à?"
Richard ngồi xuống ở trên ghế sa lon, khoanh hai tay, hỏi: "Bà nội, ngài biết cái
quân đoàn chiêu mộ này là loại phương thức chiến tranh nào không, nó cũng
không giống như chiến tranh trong sự tưởng tượng của chúng ta, khi đặt chân
vào trong chiến trường thì vốn đã không còn cơ hội sống sót.”
Philomena rất tò mò mà hỏi thăm: "Ngươi có được ký ức hoàn chỉnh của hắn
à?" Trong khoảng thời gian trước kia cơ thể của Richard đều bị Vĩnh Hằng
khống chế cơ thể, nhưng bây giờ, hắn lại đồng bộ được tin tức mới nhất thì chỉ
có thể là do trong khoảng thời gian Vĩnh Hằng rảnh rỗi giải trí ở cửa hàng điểm
tâm thì Richard dành thời gian xem xét một chút về chốn chiến trường kia.
"Đây không phải trọng điểm." Richard trấn an Philomena một chút, lại nhìn
sang phía bà nội mình, "Bà nội...”
"Bà biết, Bern đã cho bà nhìn qua hình ảnh trong quả cầu ký ức.”
"Cho nên, cũng không có khả năng bà đi cứu vớt cơ thể yếu đuối của ông nội
khi ở trên chiến trường."
"Bà có thể nâng khiên, bà có thể cùng chết với ông nội cháu."
Trong lúc nhất thời Richard không nói gì, cậu ta có chút khó mà tiếp nhận,
nhưng lại không có cách nào ngăn cản, cậu ta cảm thấy, chắc hẳn Karen cũng là
như vậy.
"Dù sao thì bà và ông nội cháu cũng lớn tuổi, cũng sống đủ rồi, có lẽ chúng ta
chết trước thì những người tuổi trẻ như bọn cháu sẽ có thể sống lâu hơn một
chút.
Bà không tín ngưỡng Trật Tự, nhưng bà không nỡ bỏ ông nội cháu, mà lại, bà
vốn là trưởng bối, cũng nên làm gì đó cho bọn cháu."
Richard ngửa người ra sau, cố ý để cho mình chìm vào trong ghế sô pha ở.