Phu nhân Đường Lệ nhìn về phía Philomena, hỏi: "Vừa nãy nó vừa mới tỏ tình
với ngươi lúc ở trong xe?"
Richard bỗng nhiên ngồi dậy, hỏi: "Trận pháp phòng ngự đang được kích hoạt
mà bà còn có thể nghe lén?"
Philomena trả lời: "Ừm."
"Ngươi có đồng ý không?"
"Ừm."
Phu nhân Đường Lệ: "Đợi buổi tối sau khi mẹ nó tan việc về nhà, ta phải mau
đem cái tin tức tốt này chia sẻ để nó cũng vui mừng một chút."
Philomena: "Bà ấy sẽ không vui, bà ấy không thích ta."
"Ngươi đã sớm nhìn ra được à?"
"Giống như khi bà thiên vị Karen."
"Cái kia còn đỡ, chứng minh rằng biểu hiện của nó cũng không quá rõ ràng."
Lúc này, Deron bước từ phía ngoài vào, bộ thần bào Chủ giáo màu đỏ trên
người đầy nếp nhăn, Deron đứng ở cửa, nhìn vào phòng khách, nhất là khi nhìn
thấy vợ mình ngồi trên ghế sô pha, ngực lại chập trùng lên xuống.
Phu nhân Đường Lệ cười nói: "Ông nhìn ông xem, còn không thông minh bằng
cháu trai của mình, nó nghe thấy là do Bern an bài thì đã biết ai đứng ở phía sau
gật đầu, chỉ có ông còn phải cố ý đi không công một chuyến."
Deron: "Đường Lệ, từ lúc kết hôn đến nay, trong nhà chuyện gì ta cũng đều
nghe theo bà, nhưng cái chuyện này...”
"Cháu nội của ông và cô gái nhà Filsher này đã xác định quan hệ."
"Nhưng cái chuyện này, ta tuyệt đối sẽ không... A, phát sinh quan hệ rồi à?"
Philomena: "Còn chưa."
Delon lập tức điều chỉnh cảm xúc, chỉ tay vào vợ của mình: "Bây giờ không
phải là lúc nói chuyện của bọn nhỏ, mà là đang nói đến chuyện của bà, Đường
Lệ, lần này bà thật quá đáng, bà nhanh đi gặp Bern, huỷ bỏ đơn xin gia nhập
này ngay!"
Phu nhân Đường Lệ đứng người lên từ trên ghế sa lon, cánh tay đang chỉ của
Deron lập tức hạ xuống, ánh mắt không dám nhìn thẳng, lùi về phía sau né tránh
theo bản năng.
"Deron, ta cho ông mặt mũi đúng không?
Bây giờ ở trước mặt ông có hai con đường, một, ta cùng đi với ông lên chiến
trường, ông tự thiêu đốt ông, còn ta thì tự phá hủy mình, lễ truy điệu còn có thể
cùng xử lý chung, để bọn nhỏ tiết kiệm một chút công sức.
Một con đường còn lại, ông muốn đi một mình đúng không? Cũng có thể, trước
tiên ta sẽ giết ông, sau đó ta tự sát, để cho ông chết mà chẳng có chút giá trị
nào."
Deron gấp đến nỗi dậm chân: "Ai, sao bà có thể như thế được, sao bà có thể làm
như thế chứ!"
Phu nhân Đường Lệ: "Ông sớm nên ý thức được, lúc ông ký tên vào trên thư
mời, cũng chờ đến lúc ta cũng ký tên vào."
Deron chán nản ngồi xuống trên ghế, đưa tay vuốt trán của mình, qua một hồi
lâu, Deron mở miệng nói:
"Ta đói."
"Ta đi nấu cơm." Đường Lệ đi về hướng phòng bếp.
Philomena đứng người lên, đi đến cửa phòng bếp rồi đứng đó, vào bên trong.
Phu nhân Đường Lệ: "Ngươi đang làm giám sát sao?”
"Không, ta đang làm ra vẻ."
"Ai bảo ngươi làm thế, Richard?"
"Thiên vị."
Vốn biết rất rõ ràng là ai dạy, lại cố ý tránh đưa ra câu trả lời chính xác.
"Ngươi thật sự đồng ý? Ý của ta là, không suy nghĩ lại một chút sao? Ha ha,
ngươi biết không, từ ban đầu ta vốn cho rằng ngươi sẽ để ý Karen."
"Bà cũng không sinh ba đứa con với Dis.”
"Đẹp trai, nổi bật, tự nhiên sẽ không nhịn được mà ngoảnh mắt nhìn thêm vài
lần, nhưng đấy cũng không phải là tình yêu, cũng không thích hợp với cuộc
sống sinh hoạt, ta sùng bái Dis, nhưng cho tới bây giờ ta chưa từng yêu ông ta,
ta vẫn luôn thích ông nội của Richard."
Philomena không có đáp lời lại.
"Sao ngươi không nói chuyện?"
"Bà đang hướng dẫn để ta nói ra những lời tương tự, vào lúc không so sánh với
Karen thì bà vẫn rất thương yêu cháu nội của mình."
"Bụp!"
Phu nhân Đường Lệ ném con dao phay vào trên tấm thớt gỗ, hai tay chống
nạnh:
"May mà ta được chiêu mộ, không phải cùng sống chung với ngươi dưới một
mái nhà, thật sự có chút để người ta khó mà tiếp nhận, thậm chí ta cảm thấy
ngay cả Kaixi đều trở nên thuận mắt và đáng yêu hơn rất nhiều."
"Bà sắp phải chết sao?"
"Phi!"
"Ta sẽ không được ăn đùi gà kho."
Phu nhân Đường Lệ thở dài, dùng sức trừng mắt nhìn, hốc mắt có chút ướt.
Bà đưa tay, nhẹ nhàng ôm lấy Philomena, vỗ vỗ phía sau lưng cô, nói: "Cả đời
Kaixi cũng không nói ra được một câu ấm lòng như vậy."
"Cảm động à?"
"Ừm, đúng vậy."
"Câu nói này cũng là do Karen dạy."
…
Thần điện công vụ, quán vỉa hè.
Karen và Creed ngồi đối diện nhau, Protaras cùng với Verden thì cùng ngồi bên
cạnh.
Ở một bên khác, Alfred đang pha trà, trước tiên hắn đưa trà đến cho Creed, sau
đó là thiếu gia nhà mình, tiếp sau là Verden.
Verden thì bưng nước trà đến trước mặt Protaras, sau đó bản thân tiếp lấy tách
thứ tư. Creed nhấp một hớp trà, hỏi: "Chiến sự đợt thứ hai sắp bắt đầu rồi nhỉ?"
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu, "Sắp rồi."
Creed ra vẻ bình tĩnh mà cười cười: "Tiền vốn cho dù có dư dả nhưng mà kéo
dài đến như này thì chung quy cũng khiến người ta có chút khó tiêu, chút ít nội
lực mà tổ tiên để dành được ấy cũng không dễ dàng gì."
Karen biết Creed đang đau lòng, lúc này an ủi: "Nội lực là chính bản thân tổ
tiên, ngược lại thì bọn họ cũng không có gì mà bất mãn."
Creed mím môi, nhìn về phía Protaras, rất lễ phép nói: "Nói một chút về việc
chính đi."
Protaras lấy ra một phần văn kiện, báo cáo: "Trước mắt, chiến tranh chiếm đoạt
của tập thể các Thần giáo chính thống đang có quy mô chính càng lúc càng lớn,
sự đối kháng cũng càng ngày càng dữ dội, nhưng mà đây cũng đã tạo nên một
hoàn cảnh chung tương đối an toàn cho Trật Tự Thần Giáo chúng ta."
Dù gì thì điều mà Trật Tự Thần Giáo lo lắng nhất chính là bản thân vừa đối
kháng với Chư Thần trở về, vừa phải đối mặt giới giáo hội đang yên lặng đứng
chờ ở một bên.
Creed hỏi: "Còn về việc giao nộp hội phí thì sao?"
Protaras: "Việc giao nộp vô cùng tích cực, nhất là khi giáo ta tuyên bố, có thể
dùng các loại tài nguyên chiến tranh khác để bù vào phương án tổ chức Liên
quân thì bọn chúng trở nên càng tích cực hơn."
Verden nghi ngờ nói: "Vì sao không tổ chức Liên quân? Mang ra dùng để tiêu
hao một chút cũng được mà?"
Karen hồi đáp: "Không có tâm thế kiên quyết khi chịu chết thì bọn hắn sẽ sụp
đổ khi đối mặt với Thần linh, không chỉ không thể nào ngăn cản Chư Thần trở
về mà sẽ còn trở thành đợt đồ ăn đầu tiên cho Chư Thần."
Verden nhún vai: "Nếu vậy thì chẳng phải đã quá lợi cho bọn chúng rồi?"