Số 13 Phố Mink

Chương 3174

"Chuẩn bị tiếp ứng."

Trạm quan sát ở vùng đất cực hàn lại chào đón x khách đến thăm thêm một lần

nữa.

Lúc Karen đi ra khỏi vòng sáng dịch chuyển, biểu cảm của tất cả thần quan bên

trong trạm quan sát đều chấn động, hóa đá tập thể.

Sau một tiếng ho của Dinesen, mọi người lúc này mới lập tức quỳ xuống hành

lễ:

"Bái kiến Đại tế tự! "

"Bái kiến Đại tế tự!"

Trật Tự Thần Giáo không có hành lễ quỳ lại, xem như là thần quan phổ thông

trong kỷ nguyên trước khi đối mặt với Thần linh thì cũng là đứng đấy hành lễ,

mà dù sao nhiều năm như vậy tồn tại, khó tránh khỏi cũng sẽ nhiễm phải một

vài thói quen.

Quan trọng nhất đó là sự xuất hiện của Karen, mang đến cho bọn họ sự rung

động thật sự là quá lớn, giống như là phó tổng thống của đế quốc Wien bỗng

nhiên xuất hiện ở một trạm gác biên phòng trên hải đảo.

Mà cái tiền tố đại diện này của Karen ở trong mắt phần đông thần quan bậc

trung trở xuống cũng không tồn tại, cái từ "Đại diện" này càng thích hợp để dán

ở trên người của Creed hơn.

"Các ngươi cũng muốn ta phải quỳ xuống hành lễ lại sao?"

Đám người nghe vậy, nhao nhao đứng dậy, sau đó dưới sự dẫn đầu của đội

trưởng Dinesen, hai tay giao nhau, hành lễ một lần nữa:

"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại, bái kiến Đại tế tự."

Hai tay Karen cũng giao nhau, cúi đầu đáp lại.

Dinesen nhìn thoáng qua đằng sau, phát hiện ở trong trận pháp dịch chuyển phía

sau cũng không còn ai bước ra theo cho nên không khỏi có chút bận tâm hỏi:

"Đại tế tự, những nhân viên đi cùng với ngài...”

Karen chỉ chỉ hắn: "Ngươi, dẫn ta dạo một vòng nơi này."

"Vâng, Đại tế tự.”

Karen lại nhìn về phía cái vị thần quan béo cầm thìa đang đứng, nói: "Giữa trưa

thêm hai phần ăn.”

Thần quan béo đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lập tức giống như phát ra

ánh sáng, hắn dùng sức nắm chặt cái thìa: "Được rồi, Đại tế tự!”

Lập tức, Karen ra hiệu cho Dinesen dẫn đường ở phía trước.

Có rất nhiều khu vực nằm trong trạng thái bị bỏ hoang ở trạm quan sát, cho nên

không gian bên trong rất rộng lớn, nói là để người ta dắt đi dạo nhưng Karen

vẫn tự mình đi ở phía trước, nhìn xuyên qua cửa sổ ngắm cảnh tuyết phía ngoài.

Dinesen vẫn luôn đi theo sau Karen nửa người, kể cho Karen nghe về công việc

trong những năm gần đây ở trạm quan sát, mà lại cường điệu miêu tả những

biến hóa đặc thù phát sinh trong những năm qua.

Chờ sau khi bước đến một chỗ đài cao, lúc Karen nhìn ra xa xa, trong tầm mắt

xuất hiện một đường phân cách rõ ràng.

Một bên của đường phân cách này vẫn là vùng tuyết trắng mênh mông, một bên

khác thì cỏ xanh điểm thêm dòng suối nhỏ chảy róc rách, chỉ tạm thời còn chưa

có bóng dáng của các loài động vật nhỏ hoạt động.

Cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện ở núi Allamud, Vĩnh Hằng có vẻ rất nóng

lòng muốn chế tạo ra kỳ quan mang cảm giác tương phản cực mạnh như thế

này.

"Đại tế tự, đây chính là sự thay đổi xảy ra sau lần biến động trước kia, ta đã làm

báo cáo, nhưng trong giáo gần đây cũng không phái người đến để điều tra..."

Karen giơ tay lên, đánh gãy Dinesen.

Dinesen nghĩ rằng Đại tế tự có gì muốn dặn dò, lập tức cúi nửa đầu xuống,

chuẩn bị lắng nghe, mặt sàn dưới chân có tuyết đọng, hắn cũng đang do dự, có

nên bắt chước theo một kiểu tập tục trong giáo hay không, lấy ít nắm tuyết xoa

lên lỗ tai để thể hiện sự tôn trọng?

Karen xoay người, đối mặt với Dinesen.

Lúc này Dinesen cảm nhận được áp lực mênh mông, xuất thân của hắn không

thấp, gia thế cũng cực kỳ tốt, nhưng sao có thể so sánh với Đại tế tự?

Nhưng mà, Đại tế tự cũng không lên tiếng dạy bảo gì.

Hai tay Karen giao nhau, hành lễ với Dinesen, nói khẽ:

"Giáo phụ."

Dinesen không nhúc nhích, hắn cho rằng lỗ tai mình đã nghe lầm rồi, hoặc là

Đại tế tự không phải đang nói chuyện với mình, tóm lại, hắn làm sao cũng sẽ

không ngờ tới cái chức vị này sẽ có gì liên quan đến mình.

Karen thấy thế, không khỏi mỉm cười nói: "Nghe ông nội nói, ngài đã sớm

chuẩn bị quà tặng cho ta, vậy ta đây cũng muốn mang đi."

Con mắt của Dinesen bỗng nhiên trừng to, chuyện này hắn cũng chỉ từng nói

với ông lão kia, ông lão kia cũng đã nói với mình, Yaluo có một đứa con, đứa

con này cũng ở trong giáo.

Lúc ấy mình còn đề nghị với ông lão kia rằng có cần mình thông báo cho gia

tộc để con đường thăng tiến của đứa bé kia ở trong Thần Giáo được thuận lợi

hơn một chút.

Chậc... Xem xét tình huống trước mắt thì chắc cũng không cần phải sắp xếp.

Dinesen chịu một áp lực rất lớn mà ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, tựa như

đang muốn tìm điểm tương tự trên gương mặt Karen với cha mẹ anh.

Cái mũi.... Con mắt... Miệng... Lỗ tai...

Lúc trước khi nhìn thấy mặt trên báo chí và lần đầu gặp mặt ngoài đời này thì

cũng không có bất kỳ cảm giác gì, bây giờ sau khi đã có thêm nhận thức mới thì

lập tức phát hiện ra rất nhiều điểm tương tự.

"Ngài... Ngài là con trai của Yaluo?"

"Yaluo. Inmerais, là cha của ta."

Trong nội tâm của Karen cũng không có gì khúc mắt đối với việc kế thừa thân

phận và quan hệ gia đình "Inmerais".

Bất kể là ông nội hay vẫn là chú thím, đều đối xử tốt với mình từ trong nội tâm,

“Cha mẹ” của mình lúc trước cũng đã cứu mình khi Ranedal định phản công.

"Ta thật sự không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới... Ha ha, ngài... Ngài..."

Dinesen muốn đưa tay đập cánh tay hoặc vỗ vai Karen một cái, một số thời

khắc, cần tiếp xúc tay chân mới thể hiện được cảm xúc trong lòng, nhưng vấn

đề là với thân phận của Karen thì hắn lại không dám.

Nếu như Karen là chức vị khác, vậy thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác lại

có thân phận Đại tế tự, tượng trưng cho chí cao vô thượng ở trong giáo.

Karen chủ động bước lên trước, giang hai cánh tay, ôm Dinesen.

"Vất vả cho ngài, giáo phụ."

Dinesen cho rằng cha mẹ của mình đã chết rồi, hắn thân là con em của gia tộc

lớn lại lựa chọn trấn thủ ở chỗ này hơn hai mươi năm, có thể nói là đã đem

khoảng tuổi tác quý giá nhất để lại ở nơi này.

Mục đích, chỉ là muốn tiếp tục bầu bạn với những người "Đồng đội” ngày xưa,

mỗi lần ra ngoài tuần tra, hắn đều sẽ giơ tay lên hướng về sâu trong vùng tuyết

trắng, chào hỏi đầy nhiệt tình.

Dinesen dùng hết sự dũng cảm toàn thân, cũng chỉ là dùng vị trí lòng bàn tay,

nhẹ nhàng chạm lên phía sau lưng thần bào của Karen hai cái. Hai người tách

ra, Dinesen vẫn theo thói quen cúi nửa đầu xuống, cười nói: "Yaluo có đứa con

trai ưu tú nhất trên đời này.”

"Ngài có thể không cần tiếp tục trấn thủ ở chỗ này, ngài muốn được điều đến bộ

môn nào?"
Bình Luận (0)
Comment