"Đại tế tự, xin ngài đừng sử dụng kính ngữ đối với ta, như thế làm cho ta cảm
thấy rất không quen."
"Nhưng ta là con đỡ đầu của ngài, mà ngài là giáo phụ của ta.”
"Ta có thể tiếp nhận nó, nhưng xin ngài không cần biểu hiện ra ngoài, ta cảm
thấy vô cùng…vô cùng dày vò.”
"Được rồi."
"Mặt khác, ta không muốn được điều đi, trừ phi đến lượt ta được chiêu mộ,
nhưng đợt chiêu mộ đầu tiên ta còn chưa đủ tuổi.”
"Vì sao?"
"Bởi vì nơi này ngoại trừ cha mẹ của ngài... Không, cha mẹ của ngài không có ở
nơi này, nhưng vẫn là có rất nhiều đồng đội cũ được chôn cất ở đây, ta muốn
tiếp tục bầu bạn với bọn họ, ta sợ bọn họ sẽ cô đơn sẽ lẻ loi."
"Có đáng không?"
"Ta cảm thấy rất hạnh phúc, thật đấy."
Karen nhẹ gật đầu, cũng không còn cưỡng cầu.
Lúc này, Karen cảm giác được sóng năng lượng từ chỗ trận pháp dịch chuyển,
hẳn là Richard tới.
Richard dẫn theo Philomena đi cùng, cũng tạo ra một vấn đề, Karen chỉ yêu cầu
làm thêm hai phần ăn, mặc dù đầu bếp sau khi trông thấy có người tới thì sẽ
thêm một phần ăn nữa, nhưng đặt phần ăn của một người ra trước mặt
Philomena thì đây không phải là đang trào phúng cô ta hay sao?
Địa điểm dùng cơm là phòng ăn riêng vừa mới được quét dọn, ở chỗ này có đủ
mọi công năng, trước kia thì nơi này là nơi mà Trưởng Lão Thần Điện và các
thuộc hạ đắc lực dùng cơm.
Richard đang định đem phần minh san bớt cho Philomena, Karen nhìn thấy, vừa
uống canh vừa nói
"Ngươi tự mình ăn đi, ta dặn dò đầu bếp đem vài con gấu tuyết trong kho ra
nướng, chốc lát nữa có thể mang lên bàn."
"A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Richard rất vui vẻ bắt đầu ăn.
Karen buông xuống muỗng nĩa, hỏi Richard: "Các ngươi đến núi Allamud?"
Philomena gật đầu nói: "Không đi.”
Richard thì cúi đầu, tiếp tục dùng cơm.
Karen dùng giọng lớn hơn một chút: "Này, tên nhóc thối tha, đang nói chuyện
với ngươi đấy."
"Khục..." Richard bị nghẹn họng, nhưng ngay lúc đó ngồi thẳng người ưỡn
ngực, bởi vì cậu ta nghe ra được, Karen tức giận.
Karen quả thật tức giận, anh giơ tay lên, bắt lấy một cái vào trong không trung
về phía Richard, sau một khắc, trong lòng bàn tay Karen xuất hiện một vòng
sáng đủ loại màu sắc.
Philomena mở to hai mắt nhìn: "Bọn chúng là lúc nào cùng ra?”
Karen hỏi ngược lại: "Ngươi không thấy được sao?"
"Ta..." Philomena đứng người lên, làm kiểm điểm, "Ta thật không phát giác
được."
Richard thì tò mò nhìn Karen trong lòng bàn tay một đám vòng sáng, hỏi:
"Ngạch, đây là vật gì?"
"Trong những bậc thang của núi Allamud có giam cầm Ma Thần viễn cổ, bọn
chúng đi theo ngươi ra ngoài, ngươi nói ta nghe xem, chỗ nào không đi lại đi
đến chỗ đó, có phải cảm thấy đến đó rất có thể diện đúng không?"
Lúc này Richard cúi đầu xuống: "Ta sai rồi, là do ta sơ sẩy."
Ánh mắt Karen ngưng tụ, bên trong lòng bàn tay xuất hiện ngọn lửa Trật Tự,
đốt cháy toàn bộ những ý thức nắm trong tay.
Nếu nhưđể chúng sống nhờ lâu, từ từ sẽ xuất hiện vấn đề càng lớn, cho dù là
không cướp đoạt quyền khống chế cơ thể, cũng sẽ hút đi khí huyết trên người
Richard để duy trì sự tồn tại độc lập của bản thân.
Lần trước, Vĩnh Hằng dẫn mình và Neo đển đỉnh Allamud để họp, ba người bọn
hắn ở nơi đó, các Ma Thần bên trong bậc thang tự nhiên là bị chấn nhiếp, không
dám làm càn chút nào.
Nhưng khi Vĩnh Hằng không còn bám vào trên người Richard, những Ma Thần
kia sẽ không bỏ qua cơ hội này, may là phát hiện kịp thời, nếu chậm hơn một
chút thì có lẽ linh hồn Richard đã bị ô nhiễm.
Karen nhìn về phía Philomena: "Ta để ngươi bảo vệ hắn cho tốt, ngươi biết nếu
như Richard xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đối với chúng ta mà nói thì có ý
nghĩa ra sao không?"
Điều này rất có thể dẫn đến trong trận chiến cuối cùng thì Vĩnh Hằng không có
đối tượng thích hợp để bám vào!
Kế hoạch ban đầu mà cả ba vị bá chủ kỷ nguyên bố trí ra, bởi vì lòng hư vinh
muốn có một buổi hẹn hò đặc biệt của một tên thanh niên trẻ quấy phá làm cho
một phần kế hoạch bị phá sản.
"Ta có tội, xin ngài trách phạt.”
Karen khoát tay áo, ra hiệu Philomena ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ Richard: "Từ
hôm nay trở đi, ngươi buông bỏ tất cả công việc trong tay, đi theo ta, bên cạnh
ta cũng vừa lúc thiếu cái thư ký."
"Được rồi, đại tế tự, anh!”
Richard lộ ra nụ cười.
Lúc trước, Karen không muốn kéo Richard tiến vào vòng tròn trung tâm là hi
vọng cậu ta có thể an toàn, hiện tại, Richard đã biết thân phận của mình, cũng
không có gì để kiêng ky.
Đây là việc tàn khốc nhất, mình muốn dẫn theo đồng đội, bạn bè, người nhà,
từng bước đi đến chiến trường đấu tranh với Thần.
Chỉ chốc lát sau, con gấu nướng thứ nhất được mang lên.
Karen đã ăn no rồi, nói với Philomena: "Ăn đi, đừng lãng phí.”
"Được rổi."
Cho dù vừa bị trách mắng nhưng cũng vẫn không cách nào ảnh hưởng đến khẩu
vị của Philomena, cô lấy dao găm ra rồi bắt đầu cắt chém theo thói quen.
Con gấu này cũng coi như chết rất có thể diện, có thể bị cắt ăn bằng thuật
phương pháp dùng dao găm của Thần Sát Thủ.
Karen đưa tay sờ về phía túi, Richard vừa mới được lên chức thư ký lập tức
móc ra thuốc lá và hộp quẹt, đưa đến trước mặt Karen: "Ta học hỏi từ Alfred, đã
sớm chờ đợi cái ngày này, ha ha."
Karen lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, đổ từ bên trong ra một hạt
kẹo cao su đặc chế, đưa vào trong miệng.
"À... Không hút sao?"
"Cai."
"A, vậy do tin tức lạc hẫu rồi." Richard lấy ra một quyển vở, bắt đầu ghi chép.
Không giống với khi những người thuộc hạ khác nịnh bợ mình, Richard hưởng
thụ cảm giác vui vẻ của một người em trai đi theo sau anh mình.
Karen hỏi: “Từ lúc nào mà cậu biết thân phận của ta?"
"Sau cái lần xuống hang động ô nhiễm kia, ta đẩy xe lăn, ta biết, người quấn
đầy băng vải ngồi trên xe lăn khi ấy là ngài Neo."
"Cho nên, khi đó cậu đang diễn à?"
"Cũng không phải, ta biết anh có sự nghiệp và kế hoạch của mình, sau này khi
ta trở nên càng thêm đủ ưu tú, thì anh sẽ để cho ta giúp đỡ."
Có những lời cũng không cần phải nói ra hết.
Richard cần phải đến cửa hàng điểm tâm để "Chữa bệnh", có thể thấy được mức
độ khai phá huyết mạch Alte của cậu ta đến mức nào, mà Karen bản thân cũng
có huyết mạch Alte nên có thể nói rằng chuyện này cũng không có bí mật gì đối
với Richard.