Khi hướng ánh mắt nhìn đến lần đầu tiên, phía trên bậc thang cao ngất là cánh
cổng lớn nguy nga, nếu đem ra so sánh thì Cánh Cổng Luân Hồi do Thần Luân
Hồi dựng nên chỉ giống như là đồ chơi trẻ con.
Nói theo cách bình thường thì cánh cổng chính là biểu tượng cho một sự khởi
đầu mới, bởi vì đẩy nó ra sẽ bước vào một nơi khác, nhưng cái cổng này lại làm
cho người ta cảm thấy được cảnh tượng khi mọi vật kết thúc.
Pall đã mệt mỏi suy yếu nháy một cái mắt, sau khi nhìn vào thì lại phát hiện
không còn thấy cánh cổng nào, thay vào đó, là một khu nghĩa trang khiến cô
cảm thấy vô cùng quen mắt.
Đây là nghĩa trang của tổ tiên ở gia tộc Ellen.
Pall mở to hai mắt, đôi mắt mèo màu hổ phách tràn đầy vẻ không thể tưởng
tượng nổi.
Nghĩa trang tổ tiên gia tộc Ellen có tài đức gì để có thể trang nghiêm như thế?
Cho dù cô mang họ Ellen nhưng cũng cảm giác rất không xứng đáng.
"Kết thúc của tất cả, điểm tận cùng thế giới?"
Pall dần dần hiểu ra, Cánh Cổng Thiên Đường, cũng không có một hình tượng
cụ thể, nó được quyết định bởi nhận thức trong nội tâm.
Ấn tượng ban đầu xuất phát từ sự miêu tả của DeCarloster, mà trong sách sử
của Vực Thẳm Thần Giáo có văn hóa truyền thừa riêng đối với sự miêu tả về
Thiên Đường.
Mà ở trong mắt mình, kết cục thật sự của sự sống vẫn là cái nghĩa trang gia tộc.
Pall khó khăn bò dậy, cô cảm giác được mình vô cùng suy yếu, cứ như lại trở về
trạng thái đê mê lúc trước khi bị ảnh hưởng với việc dung hợp ngón tay Ánh
Sáng.
"Chó ngu... Chó ngu... Chó ngu?”
Pall duỗi bàn chân ra đặt ở trên đầu trọc của con chó vàng, nhẹ nhàng đẩy đẩy.
Kevin từ từ mở mắt ra, nhìn Pall.
"Gâu..."
"Meo..."
Pall cười.
Quay đầu, lúc nhìn về đằng sau, đó là một màn đen kịt.
Nụ cười trên mặt Pall cũng dần dần thu lại.
Cô đã từng làm đội trưởng đội thám hiểm, rất có thâm niên và cũng cực kỳ ưu
tú, cũng cảm thấy mình từng thường thấy đồng đội chết đi, cho rằng mình đã có
thể nhìn thoáng được, nhưng khi tận mắt trông thấy thành viên trong đội chết đi,
nội tâm của cô vẫn gánh chịu áp lực khổng lồ, nhất là... Mệnh lệnh là do mình
đưa ra.
"Chó ngu, ngươi nói xem bé Karen nhà chúng ta bây giờ trong lòng sẽ đau khổ
dường nào."
Kevin cực kỳ miễn cưỡng lung lay cái đuôi, quét nhẹ qua sau lưng của mèo đen.
Sau đó, nó cũng ngẩng đầu chó lên nhìn về phía trên.
Nó ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, nó nhìn thấy một thứ to lớn nguy nga tỏa ra sự thần thánh không thể
xâm phạm... Một cái đệm nằm cho chó.
Kiểu dáng và tạo hình của nó giống như đúc với cái đệm của mình đặt ở cuối
giường trong phòng ngủ chính của Karen.
Sau thoáng chốc kinh ngạc ngắn ngủi, Kevin lại nằm trở về lần nữa, được rồi,
nó đã bình thường trở lại.
Có lẽ cái đệm kia,
Chính là kết cục trong nhận thức của mình.
…
"Chị Pall thật sự không có việc gì sao?"
"Ngươi không nên gạt ta đấy?”
"Ngươi tuyệt đối không nên gạt ta, nếu không ta sẽ không làm bài tập đâu!"
Mỗi ngày Connor đều sẽ hỏi Karen mấy câu này, mà trong khoảng thời gian
này, ban đêm cô bé cũng thường xuyên gặp ác mộng.
Gần như toàn bộ đoàn thám hiểm đều bị tiêu diệt, Bá tước Recar và DeCarloster
cũng xác định là đã chết, nhưng quan hệ khế ước cộng sinh giữa Pall và mình
vào lúc ấy mặc dù đã sắp bị giải trừ, nhưng cuối cùng vẫn được giữ lại, bây giờ
còn tồn tại.
Điều này có thể nói rõ, Pall vẫn còn sống.
Bây giờ Karen có thể cảm ứng được sự tồn tại rất nhỏ bé của cô, nhưng vô cùng
mơ hồ, gần như không có cách nào để xác định tọa độ, có lẽ chỉ khi chờ đến lúc
mình thật sự thành Thần thì mới có thể định vị được chỗ kia. Dù bất kể như thế
nào thì tình trạng bây giờ của Pall chắc hẳn cũng sẽ không quá tốt. Nhưng anh
lại bất lực.
Mình không có khả năng lại tổ chức một đoàn cứu viện nữa, không có tác dụng.
Đúng vậy, rất lạnh lùng;
Tư duy cảm tính không ngừng nói cho rằng sự sống là vô giá, người nhà là vô
giá, nhưng lý tính hiện thực lại khiến cho ngươi không thể không cúi đầu xuống
mà tính toán.
Đó cũng không phải bởi vì Karen thay đổi, mà là những vị tiền bối ở trong Kỵ
Sĩ Đoàn thứ nhất vừa tỉnh dậy đã đi hiến tế kia và những người cao tuổi trong
giáo sắp ra trận đối mặt với Thần linh dần dần bị đẩy lên một độ cao ngang
nhau.
Mặc dù không thích hợp dùng từ "Người nhà" để gọi bọn họ, nhưng không cách
nào để phủ nhận là tất cả mọi người đều có giá trị ngang nhau.
"Ồ, Chị Pall thật không có sao chứ, ngươi không gạt ta phải không Karen?"
Ở trong xe ngựa, Connor lại bắt đầu tái diễn khâu vấn đáp hằng ngày.
Karen cúi đầu, không trả lời.
Connor thấy thế, đưa tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Karen, Karen ngẩng đầu,
Connor dừng lại, không có tiếp tục hỏi, bởi vì cô bé trông thấy hốc mắt của
Karen đã rất đỏ.
Xa ngựa dừng lại, Karen nhìn về phía Connor, đáp lại bằng câu trả lời đã dùng
nhiều lần:
"Cô ấy không sao."
Nói xong, Karen xuống xe ngựa.
Phía trước là một cỗ xe đang ngừng, chuyên dùng cho Đại tế tự.
Richard dẫn theo một đám Thần quan đã sớm đợi ở chỗ này, sau khi Karen ngồi
lên, bắt đầu phối họp với mà thay đổi trang phục của Đại tế tự. Creed vẫn tại vị,
bây giờ Karen vẫn là đại diện Đại tế tự.
Nhưng bây giờ anh làm như thế không phải là vì cố ý đi quá giới hạn và biểu thị
công khai, có chút đồ vật trên mặt hình thức thật sự không phải chuẩn bị cho
bản thân mình mà là vì người khác.
Richard lấy cho Karen một ly nước đá, nói: "Đại tế tự, tất cả đã an bài xong."
"Trong nhà thì sao?"
"Chuyện bên này kết thúc thù chúng ta sẽ về nhà."
"Ừm"
Cỗ xe dưới sự chen chúc của chúng thần quan nghi lễ, cùng với đám Tiên Đế
bay múa trên bầu trời, đi vào trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ chín ở đại khu Dinger với
tư thế cao quý vô cùng.
Ky Sĩ Đoàn kiêu ngạo tạm thời nhường lại trụ sở của mình.
Karen mặc trang phục hoa lệ bước ra khỏi cỗ xe, thi triển pháp thân, tản ra uy
nghiêm của Đại tế tự.
Bốn phía vô số Thần quan tuổi tác đã cao, hơn phân nửa số đó tóc đã trắng xoá,
còn lại một phần nhỏ trông có vẻ không quá già, đó cũng là do dùng một chút
phương thức đặc thù để giữ gìn dung nhan nhưng trên thực tế cũng đã không
còn trẻ trung.
Bọn họ là người được chiêu mộ trong đợt thứ nhất và thứ hai, sắp bước chân
vào chiến trường ngày mai.
Ở đại khu Dinger này cũng chỉ là một phần, các đại khu khác bao gồm đại khu
Wien, cũng đã tập kết xong, ngày mai sẽ thống nhất cùng dịch chuyển tập thể
đến một khu vực sau đó tiến hành chắp vá thành quân đoàn.
Việc huấn luyện và rèn luyện giai đoạn trước đã được tiến hành, đương nhiên,
cũng không cần làm quá mức cụ thể, Dikno, người chỉ huy toàn bộ giai đoạn
Thần chiến thứ hai, đã tổng kết ra phương thức chiến đấu của “những kẻ ngốc”.
Vào phần lớn thời điểm, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, chia lượt gọi tên hiến tế,
cống hiến ra sức mạnh lớn nhất của mình là được.