Số 13 Phố Mink

Chương 3184

A, thật sự là một lũ ngốc.

"Bái kiến Đại tế tự."

"Bái kiến Đại tế tự."

Đại ku Dinger là trạm tuần sát cuối cùng của Karen.

Creed là Đại tế tự chính quy thì hiện tại đã cố ý buông tay mặc kệ, bởi vì từng

cảnh tượng ấy, đối với người đứng đầu thật sự của Trật Tự Thần Giáo mà nói thì

đây là một sự giày vò không thể nghi ngờ.

Bản thân là lãnh tụ lại muốn dựa theo tuổi tác mà phân chia giá trị của tín đồ để

đưa bọn hắn đi chịu chết.

Creed dứt khoát núp ở chỗ bàn trà trong Thần Điện công vụ, hoàn toàn buông

thả.

Nhưng việc này nhất định phải có người đi làm, quá trình, cũng tất nhiên phải

có người tiếp dẫn, đại diện Đại tế tự như Karen, chỉ có thể hoàn toàn sử dụng

quyền lực và trách nhiệm của Đại tế tự.

Bởi vì, những người này.... Hi vọng trước khi đi được gặp Đại tế tự, nói chính

xác là thông qua việc gặp Đại tế tự, cuối cùng lại nhìn về tín ngưỡng Trật Tự và

Trật Tự Thần Giáo được bọn hắn nguyện ý hiến thân.

Hai tay Karen giao nhau, bản thể và pháp thân đồng thời mở miệng: "Ca ngợi

Thần Trật Tự vĩ đại."

Trong lúc bất giác, Karen đã sửa lại lời cầu nguyện, không còn tiếp tục như

trước.

Thân là người có kinh nghiệm, có lẽ vào thời điểm này, ngược lại bắt đầu hi

vọng xa vời rằng Thần Trật Tự sẽ thật sự giang hai cánh tay, đi nghênh đón

những tín đồ thành kính này.

Nhưng sự thật lại lạnh lùng và tàn khốc như thế, giáo nghĩa Trật Tự dạy con

người ta làm rất nhiều chuyện, nhưng xưa nay không dạy cho họ việc mơ mộng.

Phía dưới, tất cả Thần quan cao tuổi nước mắt chảy đầy, sau đó tập thể hai tay

giao nhau cùng kêu lên đáp lời:

"Ca ngợi Trật Tự vĩ đại.”

"Ca ngợi Trật Tự vĩ đại."

Chắc là có người đã truyền đạt xuống trước, khi ngươi thật sự trở thành người

bề trên, người ở phía dưới sẽ rất tự giác mà phối hợp với tất cả sở thích của

ngươi, bao gồm cả việc bớt đi từ ngữ trong lúc ca ngợi công khai của Karen.

Nhưng tình cảnh này tuyệt đối không phải được diễn tập, những người cao tuổi

ngày mai đã phải lên chiến trường hiến tế bản thân thì càng sẽ không vì nịnh nọt

mà oan ức chính mình.

Thần, tất nhiên là vĩ đại, là chí cao.

Nhưng thứ để bọn họ hy sinh tính mạng đi kính dâng, cũng không phải là Thần,

mà là tín ngưỡng Trật Tự thuần khiết nhất.

Cuộc chiến đấu này đã được Thần Trật Tự khơi mào từ kỷ nguyên trước, các vị

Thần chi nhánh tre già măng mọc, hiện tại, bọn họ cũng là chiến sĩ đứng cùng

với Thần của mình, tất cả, vì Trật Tự.

Ở trong đám người, Karen nhìn thấy Piro và Levin, trong ý nghĩ anh muốn trò

chuyện với bọn họ, nói một chút, nhưng bọn họ lại chỉ cười cười với Karen, sau

đó quay đi chui vào trong biển người.

Trong những sự kiện chính thức, lý tưởng làm nền, tiếp nhận và phát triển,

thường sẽ không theo kịp sự thay đổi.

Karen quay người, đi vào cỗ xe, sau đó, không kịp chờ đợi mà bỏ đi trang phục

Đại tế tự trên người.

Richard đứng tại bên cạnh, không có quấy rầy Karen, cậu ta biết, trong khoảng

thời gian này anh họ của mình rất mệt mỏi.

Karen ngủ thiếp đi, không phải ngủ say, cho dù là khi thay quần áo cũng tự

mình thay, nhưng trên thực tế, ý thức đang ngơ ngơ ngác ngác, phương thức thả

lỏng của anh chính là sự trốn tránh.

Karen bỗng nhiên hiểu được vì sao Neo lại luôn tìm kiếm các loại thuốc kích

thích tinh thần, niềm đau khổ lớn nhất đó là khi muốn trốn tránh nhưng cơ thể

và tinh thần của mình lại tỉnh táo một cách lạ thường.

"Đến rồi, anh."

Giọng nói của Richard rốt cuộc cũng kéo Karen về lại thực tại.

Phía trước, là biệt thự nhà Guman.

Karen bước xuống xe ngựa, từ từ đi vào.

Người mở cửa vẫn là bà ngoại, bà ấy mỉm cười đi đến, nắm lấy hai tay Karen,

quở trách anh dạo gần đây gầy xuống và tiều tụy đi.

Karen cố gắng mỉm cười, đáp lại một cách vừa vặn.

Trong phòng khách, tất cả người nhà Guman đều đứng dậy nghênh đón Karen,

còn có một người cũng ở nơi này, là Eunice.

Lúc đầu nhà Guman không mời cô, là Karen bảo cô tới.

Eunice chủ động đứng chung với Karen một chỗ, có cảm giác thân mật nhưng

lại cực kỳ đoan trang.

Gương mặt Deron nở nụ cười, cặp cháu trai và cháu dâu này thật xứng, chỉ nhìn

thôi cũng làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Philomena đứng bên người Richard, dùng bàn tay đo đạc khoảng cách ở giữa

mình và Richard, so sánh với khoảng cách giữa Eunice và Karen.

Cô học tập, quan trọng là Karen và Eunice để cho cô cảm thấy đây là tấm

gương tốt nhất để noi theo, nhưng bất kể có học như thế nào cũng không bắt

chước được phong thái.

Richard hiểu tâm tư trong lòng cô, chủ động tiến đến bên tai nhỏ giọng nói:

"Chúng ta không giống với bọn họ.”

Tính cách của anh họ mình vừa lúc tương ứng với vị hôn thê, trên mối quan hệ

thông gia có thêm một chút chân tình, nhưng lại bớt đi một chút sự ngọt ngào

quyến luyến.

Hôn nhân không phải chạy theo tình yêu cuồng loạn, mà là sự phù hợp.

Đồ ăn trên bàn rất thịnh soạn.

Hầu gái Healy cũng tới hỗ trợ, cô và phu nhân Đường Lệ cùng làm đầu bếp

chính, Eunice phụ trách làm điểm tâm đồ ngọt, mà Philomena, phụ trách giả vờ

giả vịt giúp hít bớt đi mùi dầu khói trong bếp.

Đối lập rõ ràng với bàn ăn thịnh soạn đó là không khí dùng bữa đầy ngột ngạt.

Bởi vì sau khi dùng xong bữa tối này, Deron và Đường Lệ sẽ rời khỏi đây để

đến đại khu Wien tập trung báo danh.

Ngày mai, sẽ xuất hiện trên chiến trường.

Chiến trường Thần chiến không có chúc phúc... Bởi vì không thể may mắn rời

khỏi.

Cái này rất giống như là buổi cơm mở màn tang lễ, chỉ có điều là hai vị nằm

trong quan tài chờ người đến thăm viếng cũng ngồi vào bàn.

Sau khi phu nhân Đường Lệ nhìn quanh bốn phía, vỗ vỗ bàn ăn, hỏi:

"Này, ta nói, có thể vui vẻ một chút được không?"

Deron lập tức phụ họa:

"Đúng, vui vẻ lên."

Mọi người cũng không biết làm sao để vui vẻ, sau đó, tất cả đều hướng ánh mắt

về phía Karen.

Cảnh tượng tương tự không ngừng tái diễn trước mắt Karen trong những ngày

này.

Anh cảm thấy mình giống như đã trở về Nhà Tang Lễ Inmerais ở phố Mink, chỉ

có điều là anh mặc trang phục Đại tế tự cho lần xử lý tang lễ này.

Chán ghét, mệt mỏi, càng là chết lặng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, mặc kệ có kiềm nén ra sao đều phải ép buộc

mình đi đối mặt.

Karen giơ ly rượu lên, mặt mỉm cười, nói: "Quý trọng hiện tại, quý trọng đoạn

hồi ức này, ta hi vọng trong hồi ức của mình thì trên mặt mọi người đều nở nụ

cười.”
Bình Luận (0)
Comment