Số 13 Phố Mink

Chương 3194

Giáo Đình trước kia của Nguyệt Nữ Thần Giáo giờ đã là phế tích, chỉ có số ít

tín đồ cô độc giống như dân tị nạn tìm kiếm thút thít ở chỗ này, nhưng khi Trật

Tự xuất hiện, tất cả sự bi ai đều hóa thành nỗi sợ hãi mãnh liệt nhất.

Trật Tự giơ tay lên cầm ra một vầng mặt trăng sáng tỏ từ vùng hư vô phía trên.

Trên mặt trăng có vết rạn, vết rạn xuất hiện khi Karen đưa ra lời thề với Ám

Nguyệt trên hòn đảo tế tự kia, vết rạn này đã xác định vận mệnh của Nguyệt Nữ

Thần Giáo.

Daan dẫn Kỵ Sĩ Đoàn phá hủy nơi này, cũng mang vầng trăng tròn đi.

Nhưng không ai có thể biết, trăng tròn... Vốn là một đôi.

"Trật Tự!"

Bên trong mặt trăng có một giọng nam phẫn nộ vang lên.

Thần Luân Hồi lại xuất hiện ở phía trên.

Hắn và Nguyệt Thần giáng lâm ở sai vị trí, nhưng hắn vậy mà không có thật sự

chết đi, còn có bộ phận vẫn tồn tại ở nơi này.

Karen bỗng nhiên ý thức được điều gì, nếu như Luân Hồi nấp ở trong vầng

trăng này, như vậy Nguyệt Thần... Phải chăng cũng ẩn giấu trong Cánh Cổng

Luân Hồi?

Mãi mãi cũng không nên đánh giá thấp cái giá mà hai vị Chủ Thần này dám

đánh đổi vì để tiếp tục tồn tại, dù bọn hắn đã đưa truyền thừa ra, dù đã mất đi rất

nhiều, nhưng bọn hắn chỉ cần có thể còn sống sót thì vẫn còn có vô hạn khả

năng.

"Trật Tự, ngươi phản bội Ánh Sáng!"

"Ánh Sáng đứng cùng với ta.”

Không có bất kỳ cái gì lo lắng, Trật Tự nghiền nát trăng tròn, cũng xóa đi những

gì còn sót lại của Thần Luân Hồi.

Trong kỷ nguyên trước, Trật Tự vốn là có mâu thuẫn với Luân Hồi, nhưng bị

Ánh Sáng áp chế.

Về sau khi Ánh Sáng ngã xuống, Trật Tự chính thức trỗi dậy, mâu thuẫn song

phương trước kia sớm đã hoàn toàn mất cân bằng.

Chuyện không kịp làm lúc trước thì hiện tại cũng nên kết thúc công việc một

cách triệt để.

Không nằm ngoài dự liệu của Karen, Trật Tự sau thoáng chốc đã xuất hiện ở

phía trên Luân Hồi Cốc.

Người Gác Cổng Romir của Luân Hồi Thần Giáo vào lúc này đang họp, thảo

luận bước kế tiếp của kế hoạch tiến công chiếm đoạt, tham dự có Lango và mấy

vị lần trước Trưởng Lão Thần điện may mắn còn sống sót còn cuộc chiến bảo

vệ Luân Hồi Cốc lúc trước.

Khí tức Trật Tự bỗng nhiên giáng lâm để tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Trong quá khứ, nơi Thánh địa của Luân Hồi này từng đứng trước sự tiến công

thay phiên của Trật Tự Thần Giáo, Nguyệt Nữ Thần Giáo, Rylisa và Nguyệt

Thần, Luân Hồi mặc dù có thua có thắng cũng có hòa, nhưng mỗi lần vẫn kiên

trì phản kháng đến cùng.

Nhưng khi vị này đến, Luân Hồi có kiên cường hơn nữa cũng đã mất đi ý niệm

phản kháng. Người Gác Cổng: "Từ bỏ hết tất cả phòng ngự, hoan nghênh Thần

Trật Tự đến."

Luân Hồi Cốc thu hồi tất cả phòng ngự, mặc dù có rút lui hay không cũng đều

như vậy, nhưng ít ra thái độ là vô cùng đoan chính.

Mà ngoại trừ Người Gác Cổng, tất cả Thần quan Luân Hồi đều quỳ mọp xuống,

nghênh đón Thần Trật Tự.

Thần Trật Tự không để ý đến bọn hắn.

Đây cũng là cục diện mà bọn hắn muốn nhất.

Trật Tự đi tới trước Cánh Cổng Luân Hồi, đưa tay đấm mở cổng.

Một luồng hào quang bay ra từ bên trong, lại Nguyệt Thần Artemis.

"Trật Tự, ngươi thật sự muốn tàn nhẫn như vậy đối với ta sao?"

Tiếng tan vỡ truyền ra từ bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, trời đất của thế giới

người đã chết này bắt đầu sụp đổ dưới sức mạnh của Trật Tự, các vong linh bên

trong phiêu tán tứ phương.

Ánh trăng kia vốn định rời đi, lại bị Trật Tự bắt lấy.

"Trật Tự, van xin ngươi, đừng...”

Trật Tự không có trả lời, mà là bóp nát ánh trăng.

Nữ Thần Mặt Trăng sau khi hoàn toàn chết đi chỉ còn lại một hạt châu sáng tỏ.

Tiếp theo trong nháy mắt Thần Trật Tự xuất hiện ở trên Nơi chôn cất của Thần.

Các Ma Thần ở trong đang nhanh chóng thúc đẩy Nơi chôn cất của Thần thoát

đi thế giới này, trở lại nơi trục xuất, nhưng rốt cục vẫn chậm một chút. Thần

Trật Tự giáng lâm, hắn đặt chân xuống, từng con Ma Thần có hy vọng thành

Thần bắt đầu vỡ tan, vô số bộ xương bắt đầu kêu rên thút thít.

Trật Tự đã từng san bằng nơi này, lần này, tựa như chỉ đi ngang qua một chút,

lại giẫm bằng những cỏ dại đã mọc lên tương đối cao.

"Trật Tự, ngươi tới đây cho ta!”

Ở trong nơi cực hàn có tiếng hô tức giận của Vĩnh Hằng.

Karen nghe thấy, nhưng Thần Trật Tự có lẽ cũng không quan tâm.

Hắn không chỉ không tiến về nơi cực hàn mà còn chẳng có hứng thú nhìn về

hướng đó một chút nào.

Hắn đi tới trong hư không hỗn loạn, một con hung thú đáng sợ vọt tới phía Trật

Tự.

Đây là kẻ thứ nhất dám ra tay với Thần Trật Tự!

Mà Karen cảm thấy con hung thú này rất quen mắt, khi nó mở ra cái miệng to

như chậu máu chuẩn bị nuốt chửng trời đất, Karen liếc mắt nhận ra thân phận

của nó.

Hung thú đã nuốt chửng Ankara trên tranh vẽ trên tường và trong Ánh Sáng

Trật Tự.

Thanh Kiếm Hỗn Mang đâm vào trong cơ thể hung thú, ngọn lửa Trật Tự vô

tình thiêu cháy nó, để nó phân ra trong tiếng kêu thảm thiết.

Ở nơi mà hung thú chết đi, một chùm ánh sáng trắng nở rộ.

Một cô bé mặc váy trắng, mặt mỉm cười ngoắc tay với Trật Tự:

"Cha, hì hì, con ở đây."

Đao Than Vãn bay ra từ trên người Karen, xoay tròn quanh cô bé là, đây vốn là

vũ khí của cô.

Nhưng Karen lại chưa từng nhìn thấy hình tượng này của Ankara, bất kể là trên

tranh vẽ tường khi bị trừng phạt hay là những phân thân từ trong các mảnh vụn,

cô ta đều tràn ngập oán hận.

Nhưng đây có lẽ là dáng vẻ của con gái trong ánh mắt của Thần Trật Tự.

Hạt châu trong tay Trật Tự bay về phía Ankara.

Ankara thở phì phò đẩy nó ra: "Hừ, con mới không muốn đồ vật của người phụ

nữ kia, con muốn đập nát nó."

"Ừm, vốn là đưa cho con đập chơi.”

Ở ngoài kỷ nguyên, các khí thế mạnh mẽ đã đến gần.

Khi Thần Trật Tự từ bỏ ngăn cách kỷ nguyên, kỷ nguyên cũ sụp đổ, kỷ nguyên

mới mở ra, bá chủ của các kỷ nguyên trước bắt đầu từng bước trở về.

Cơn sóng của Thần sử đang càn quét trở về để phản công và dọn dẹp thế giới.

Trong lúc đó, kẻ xông lên phía trước nhất, phẫn nộ và cấp tiến nhất chính là

Thần Vĩnh Hằng.

Nhưng Thần Trật Tự lại chẳng thèm quan tâm, Karen còn đứng yên tại chỗ,

bóng dáng của Thần Trật Tự cũng đang không ngừng thu nhỏ, bước về phía cô

bé đáng yêu kia.

Nơi đó là kết cục cuối cùng của hắn.

Karen hỏi:

"Ngươi cứ đi như thế sao? "

"Ta đã quét dọn căn nhà sạch sẽ giúp ngươi.”

"Ngươi cố ý."

Karen lại nghĩ tới lần kia lúc sắp bị cơn nghiện đói nuốt chửng, ở ngoài mặt

kính mơ hồ, Thần Trật Tự cố ý giả vờ một chút, sau đó nhẹ nhõm đứng dậy,

quay đầu rời đi.

"Không sai."

Hai tay Karen giao nhau, cầu nguyện với bóng lưng đi xa của Thần Trật Tự nói:

"Ca ngợi Thần Trật Tự vĩ đại!"

"Ta không thích cái chức vị Thần này, ta cũng không thích được xưng là

"Thần."

"Ta biết, ta cũng cố ý."
Bình Luận (0)
Comment