Karen ngừng vòng vo, anh đưa tay ra chỉ lên đỉnh đầu:
"Thần."
Ông Bede mím môi, nhưng biểu hiện của ông không quá ngạc nhiên.
Karen nhìn ông một lúc lâu,
Ông Bede dời mắt trở lại và nhìn Karen: "Tôi nghĩ rằng tôi có thể đoán được
cảm giác đó."
“Ông đã cảm nhận được rồi à?” Karen cười hỏi.
"Được rồi."
"Thực ra, tôi không thực sự muốn mô tả quá cụ thể trong bức tranh. Tôi muốn
thể hiện cảm giác đó trong bức tranh, chứ không chỉ là tái hiện y chang một
hình thức và khung cảnh cụ thể, điều đó là vô nghĩa đối với tôi."
“Có cần thể hiện sự đau đớn không?” Ông Bede hỏi.
"Không cần" Karen nói, "Hãy loại bỏ nỗi đau của ông."
Hãy loại bỏ nỗi đau của ông....
Cơ thể của ông Bede khẽ run lên, ông hỏi
"Thật sự có thể bị loại bỏ sao?"
"Nếu ngay từ đầu đã cảnh giác và nghi ngờ, thì nỗi đau đã không lớn đến vậy,
thậm chí sẽ không có đau đớn. Giống như việc tôi đi bộ sang bên đường và
mượn hai rupee để đi xe điện từ một quý ông lạ mặt. Quý ông đó đã từ chối tôi
rồi, tại sao tôi phải khổ sở về điều đó chứ?"
"Nhưng trong mắt hầu hết mọi người, họ sẽ không xin hai rupee từ một người
lạ, mà sẽ xin từ cha của họ."
"Tôi nghĩ đây không phải là vấn đề của tôi, mà là vấn đề của hầu hết mọi
người."
"Tôi hiểu rồi."
Ông Bede cầm cọ lên và bắt đầu vẽ, tốc độ vẽ của ông vẫn rất nhanh, ở một
mức độ nào đó, có thể nói, khi xem ông vẽ, bạn khó có thể tìm thấy vẻ đẹp của
quá trình “sáng tạo nghệ thuật”, ngược lại nó có hơi nhàm chán và máy móc.
Karen ngồi đó một lúc, sau đó đứng dậy và vận động.
"Sẽ xong nhanh thôi, thiếu gia Karen," Bede nói.
“Được ạ.” Karen hỏi - “Vậy là ông Bede cũng đã hoài nghi ngay từ đầu, phải
không?”
"Tại sao thiếu gia lại hỏi như vậy?"
"Bởi vì tôi vốn dĩ đã nghĩ rằng tôi cần phải nói rất rất nhiều, nhưng không hề
phải nói nhiều, câu nói thực sự hữu ích chỉ có một câu đó."
Hãy loại bỏ nỗi đau của ông.
“Nó giống như cánh cửa của một xưởng vẽ, cậu muốn vào vẽ thì bắt buộc phải
lấy được chìa khóa từ người quản lý trước đã, cậu không lấy được chìa khóa thì
không bao giờ có thể ngồi trước giá vẽ.
Tiền đề của việc nhận được chìa khóa là trước tiên phải đồng ý với phong cách
vẽ tranh của người quản lý."
"Ngài Bede không nghi ngờ thẩm mỹ của người quản lý sao?"
"Tôi có nghi ngờ chứ."
"Bây giờ thì sao?"
"Vẫn còn nghi ngờ."
"Vậy làm thế nào mà ông lấy được chìa khóa?"
"Khi lấy chìa khóa, là tôi khi cầm chìa khóa, vẽ tranh sau khi đi vào, chính là tôi
đang vẽ."
Nghe đến câu này, Karen nhìn "bố vợ" trước mặt.
Vì vậy nên Dis mới gặp ông, Dis cũng sẽ sẵn sàng hợp tác với ông.
Bất kỳ ai có thể khiến Dis cảm thấy đáng để bỏ thời gian ngồi nói chuyện cùng
đều không dễ dàng gì, đại tế tự Rasma kia cũng chưa bao giờ có thể có cơ hội
này.
Tất nhiên, không ai có thể đảm bảo rằng ngay từ đầu, tức là khi anh mới đến
thành phố La Giai, liệu anh có bị ảnh hưởng bởi Dis hay không.
Trong tâm trí của Karen lại hiện lên Piaget và Linda, và sau đó là cảnh tượng
Piaget sống một mình trong ngôi nhà nhớ Linda.
Trong thâm tâm, một phần anh tin vào Thần, và vẫn giữa một phần nghi ngờ...
Không, anh đang bám víu vào một thứ bản ngã nào đó của mình.
"Ông Bede."
"Hửm?"
"Ông đã từng đi khám bác sĩ tâm lý chưa? "
"Tôi? Bác sĩ tâm lý gì? Chưa khám bao giờ.”
“Ông có nghĩ ông cần đi khám không? Tôi nghĩ, ông có thể bị tâm thần phân
liệt."
"Những người say mê nghệ thuật hình như đều có chút."
"Cũng phải."
"Hôm qua……"
“Vâng?” Karen bật cười “Ông có thể hỏi bất cứ điều gì cũng được.”
"Ngày hôm qua, tôi nhìn thấy thiếu gia rất đau, là đang xin quản lý chìa khóa
sao?"
"Quản lý chủ động giao chìa khóa cho tôi, nhưng tôi không cần."
"Không… cần?"
"Bởi vì tôi nhận thấy cánh cửa mà tôi muốn đi vào không hề bị khóa."
Ông Bede dừng bút vẽ và hướng mắt từ giá vẽ sang Karen.
Một hồi lâu, rồi ông cười nói: "Từng có một người mà tôi rất kính trọng cũng
nói những lời giống như cậu đấy, thiếu gia."
"Tôi nghĩ rằng người đáng để ông tôn trọng phải rất quen thuộc với tôi."
"Haha, đúng vậy."
"Ông không vẽ nữa sao?"
"Vẽ xong rồi đấy thiếu gia."
Ông Bede quay giá vẽ về phía Karen,
Giá vẽ được chia thành hai phần ở giữa từ trái sang phải, tuy không có đường
phân chia rõ ràng nhưng phong cách hội họa trình bày ở hai bên hoàn toàn khác
nhau, thậm chí có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau.
Bên trái là bãi cỏ xanh mướt, dòng suối chảy róc rách, có nhiều động vật nhỏ nô
đùa;
Bên phải là nền tuyết phủ trắng, mọi thứ đều đóng băng, còn có rất nhiều bộ
xương đáng sợ;
Ở giữa, có một người trẻ tuổi đang ngồi, có phần giống với hình tượng của
Karen, nhưng không được đặc tả chi tiết;
Người thanh niên ngồi ngay trên đường trung tuyến,
Ở bên trái của khuôn mặt anh là ánh mắt ấm áp mang nét tươi cười; bên phải
của khuôn mặt lại là ánh mắt tàn nhẫn, mang vẻ dữ tợn.
Phía bên trên người thanh niên, cũng là trung tâm của bức tranh, có một thiên
thần bay lơ lửng;
Tuy nhiên, nửa bên trái của thiên thần, cơ thể là thịt thối, xương lộ rõ, màu sắc
tối tăm, đó là một thiên thần sa ngã; nửa bên phải của thiên thần, đôi cánh màu
trắng, tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Toàn bộ bức tranh diễn giải cảm giác tương phản đến cực điểm, đặc biệt là thiên
thần mang ý nghĩa tượng trưng ở phía trên, phong cách vẽ của nó thực sự đối
lập với toàn bộ bức tranh.
"Thiếu gia, cậu cảm thấy thế nào?"
"Hoàn hảo."