Số 13 Phố Mink

Chương 386

Alfred rất kích động mà lái xe, lúc này anh ta rất muốn về nhà thật nhanh để tìm

con mèo và con chó kia thử nghiệm một chút;

Không, không phải thí nghiệm, chỉ là một cái quá trình, một việc hình thức mà

thôi;

Anh ta muốn chứng mình sự "Trung thành" của mình đối với thiếu gia,

Muốn chứng minh cho hai con thú cưng ở trong nhà biết ai mới có tư cách, mặt

mỉm cười đứng ở vị trí thứ hai!

Chỉ là, loại cảm xúc nôn nao không kịp chờ đợi này phải kiềm chế xuống một

chút, bởi vì bây giờ còn chưa thể về nhà ngay đươc, thiếu gia còn cần phải đi

mua quần áo.

Nhưng để Alfred có chút ngoài ý muốn chính là, thiếu gia không có lựa chọn

mua quần áo ở trung tâm thương mại gần đó, mà là trước hết để cho mình lái xe

về phía khu dân cư Lam Kiều, chờ đến khi gần ra khỏi trung tâm thành phố, lại

bảo mình rẽ về phía tây, nơi này, có một cái trung tâm bán quần áo, đều là từng

cái cửa hàng nhỏ, dòng người rất đông, phần lớn cũng là tầng lớp làm công ăn

lương.

Quần có đẹp hay không, thì khó nói, nhưng giá chắc chắn sẽ rất rẻ.

"Tôi nhớ được hôm đó Alleye có chạy xe ngang qua khu này."

"Thiếu gia, thật sự phải mua quần áo ở chỗ này hay sao?" Alfred hỏi.

"Ừm, mua quần áo ở chỗ này thì thuận tiện hơn."

Alfred chỉ có thể đi theo thiếu gia nhà mình vào bên trong.

Karen không lựa chọn cửa hàng, mà là trực tiếp đi vào một cửa hàng gần đó, từ

tủ kính bên ngoài nhìn vào trong, có thể phát hiện quần áo ở trong cũng rất

phong phú, chủ yếu là trang phục dành cho nam.

"Mời đến."

Gặp có người đến gần cửa hàng, người phụ nữ chủ động mở cửa, để Karen hơi

có chút kinh ngạc là, mái tóc của cô ta là màu tím.

Buôn bán nô lệ trong lịch sử của Wien từng rất nhộn nhịp, nhập vào lượng lớn

nô lệ, cung cấp lực lượng lao động dồi dào cho ngành công nghiệp của Wien,

cho dù là hiện tại, dân nhập cư phi pháp đến Wien cũng không ít, đa phần tóc

của bọn họ là màu tím;

Lần trước Karen lúc bước xuống cảng York, đã nhìn có rất nhiều người lao

động có mái tóc màu tím dinh dưỡng không đầy đủ đang làm việc.

Bọn họ phần lớn là những người không có cách nào lấy được thân phận công

dân, thuộc về không hộ khẩu, địa vị xã hội không chỉ ở bậc thấp nhất, mà sẽ còn

chịu đủ mọi loại kì thị chủng tộc.

Người phụ nữ này dù chỉ mở một cái cửa hàng bán quần áo nhỏ tại nơi này,

nhưng trong nhóm người thuộc tầng lớp này, đã xem như sống rất tốt rồi.

Người phụ nữ mặc áo len màu xám, ở dưới mặc quần dài màu đen, cách ăn mặc

dù rất bảo thủ, nhưng bởi vì dáng người của cô ta nở nang, cho nên ăn mặc quần

áo rộng rãi lên người, nhưng trong lúc hành động, vẫn như cũ có thể hiện ra

đường cong mượt mà.

Mặt của cô ta cũng không trắng, có vết tích của sự vất vả và khốn khó, tầm ba

mươi tuổi, nhưng giọng có chút khàn khàn, mu bàn tay vết rạn rất rõ, dù là bây

giờ đã khép lại bớt, nhưng vẫn như cũ không che giấu được từng vết nứt ở trên,

đây là dấu hiệu của việc đã từng rất khổ cực.

"Chọn giúp tôi hai bộ quần áo, nhàn nhã, vừa người là được."

"Được rồi, thưa ngài."

Bà chủ lập tức lấy cái gậy mà chọn quần áo từ trên giá móc, Karen ngăn cản

nói:

"Không cần loại màu sắc bắt mắt kia, màu bình thường là được, cảm ơn."

"Ừm?" Bà chủ có chút tò mò mà nhìn Karen.

"Màu sắc giống như quần áo trên người của cô là được rồi." Karen còn nói

thêm.

"Được rồi, tốt."

Bà chủ rất nhanh chọn ra hai bộ, quần là một cái màu cà phê, một cái là màu

xanh lam, đều là kiểu nhàn nhã, áo thì một cái áo len màu xanh xám giống như

cô ta đang mặc, một cái khác thì là áo len trắng cổ cao.

"Có phòng thử đồ sao?"

"Có, có, ở bên trong, mời ngài đi theo tôi."

Karen đi theo bà chủ vào buồng bên trong, buồng trong có một cái giường, nằm

trên giường là một người đàn ông bị liệt, xem xét màu da và màu tóc của ông ta,

hẳn là dân bản địa của Wien, bên cạnh còn có một bé gái lai, đang ngồi ở trên

thảm tự mình chơi đồ chơi.

Một cách để người di cư có được thân phận công dân Wien đó là kết hôn với

người bản xư, thông qua quan hệ hôn nhân mà nhận được thân phận công dân;

Phòng thử quần áo được ngăn trong một căn phòng nhỏ, bên trong có tấm

gương, còn có một cái giường.

"Để tôi giúp ngài thử quần áo?" Bà chủ vừa nói vừa đưa tay muốn cởi áo của

Karen.

"Xin cô đi ra ngoài một chút, cảm ơn."

"A, được rồi."

Bà chủ lui ra ngoài.

Karen là một người rất hợp để thử quần áo, quần áo mặc rất hợp người, mặc bộ

quần áo này trên người anh vẫn rất anh tuấn như cũ, nhưng không có khí chất

sắc xảo kia, hoặc là nói, không còn nặng như vậy.

Tới đây mua quần áo, thật không phải là vì Karen muốn cố ý giúp Piaget tiết

kiệm tiền, mà là bởi vì lúc tiếp đón khách hàng, trong quá trình trao đổi cùng

khách hàng, ánh mắt của bọn họ tự nhiên sẽ nhìn chằm chằm vào trang phục và

quần áo mà mình đang mặc trên người;

Lúc này, nếu như có thể để cho bọn họ phát hiện ra quần áo mình mặc trên

người thật bình thường hoặc thậm chí có thể nói là giá rẻ, trong lòng bọn họ sẽ

cảm thấy được một sự "Thư giãn", không có cảm giác mâu thuẫn quá lớn.

Nếu như mình mặc một bộ đồ hiệu lên người, vô cùng tinh xảo mà ngồi trước

mặt giao lưu với khách hàng, rất dễ dàng tạo cho khách hàng một áp lực vô

hình, không có lợi cho tình hình thảo luận chẩn đoán tâm lý.

Suy nghĩ thêm đến đối tượng và đẳng cấp khách hành mà phòng khám bệnh

Piaget hướng đến, cùng đám người trong thời đại này đồng ý bỏ tiền ra mà kiểm

tra vấn đề về tâm lý, trong cái thời đại hám giàu này, trông thấy ngươi không ăn

mặc đắt bằng mình, thì khách hàng có thể thả lỏng, có thể thoải mái dễ chịu, có

thể thong dong ung dung hơn.

Đương nhiên, cũng không thể ăn mặc bất hợp lý như là mặc đồ như ăn mày mà

đi làm.

Sau khi đã mặc thử xong, Karen mặc lại quần áo của chính mình, lúc đi ra,

người đàn ông bị liệt kia đã quay mặt hướng vào trong mà nằm ngủ.

Cô bé nhỏ đang ngồi chơi đồ chơi trên sàn nhà lúc nãy đang lột vỏ giấy của một

viên kẹo mềm, đưa vào bên trong miệng của mình, trông thấy Karen đi ra, chủ

động cười ha hả đi tới, giơ một cái kẹo mềm đưa cho Karen:

"Anh ơi ăn kẹo."

"Cảm ơn."

Karen nhận lấy viên kẹo mềm này, đi ra ngoài, bà chủ chủ động đón, Karen hỏi:

"Bao nhiêu tiền?"

"Để tôi tính." Bà chủ bắt đầu tính toán, lúc tính tiền thì ánh mắt càng không

ngừng đảo qua trên người của Karen và Alfred, nói, "Tổng cộng 1241 Rael, tôi

giảm giá cho ngài còn 1200 Rael thì thế nào?"

Karen cười cười, nói: "Quá đắt."

"Thật sự không đắt đâu, ngài nhìn xem mấy bộ quần áo này, đều là chất liệu

tốt."

"Tôi không mua nữa."

Karen quay người, đẩy cửa ra, chuẩn bị rời đi, Alfred quay người đi ra ngoài

theo.

"Ai ai ai... Chớ đi a!" Bà chủ đưa tay bắt lấy Karen, "Ngài nói giá cả đi, không

lỗ vốn tôi bán ngay."

"120 Rael." Karen nói.

"Lỗ vốn rồi." Bà chủ cầu khẩn nói, đồng thời tay còn đưa tay nắm lấy tay Karen

mà lắc lác, tay của cô ta rất thô ráp, mang theo cảm giác giống như giấy nhám,

làm tay Karen có chút nhói nhói.

"Quên đi."

"Lại thêm một chút, lại thêm một chút thôi."

"Không thể tăng thêm, không thể bán thì tôi đi."

Bà chủ cắn răng một cái, giậm chân một cái, nói:

"Được rồi, xem như làm quen với người bạn như ngài, thành giao!"
Bình Luận (0)
Comment