Karen ra hiệu cho Alfred đưa tiền, từ khi bên người có Alfred đi theo, Karen
cũng không bỏ ví tiền theo trong người, mặt khác, số tiền tiết kiệm của anh ta
cũng để ở chỗ của Alfred, cũng không lo lắng Alfred sẽ tham.
Alfred lấy ví tiền ra, không vội vã đưa tiền, mà là nói với Karen: "Thiếu gia,
hay là tôi cũng mua hai bộ?"
Karen nhìn thoáng qua Alfred, tên này vẫn luôn chú trọng vào quần áo và cách
ăn mặc tinh xảo, hầu như là đồ vest không rời người, trước kia lúc ở thành phố
La Giai, càng là hận không thể một ngày đổi mấy bộ đồ vest ứng với lúc bình
minh, giữa trưa, chạng vạng tối hoặc đêm đầy sao;
"Anh thì không cần, tôi mua dành cho công việc."
"Không không không, tôi cảm thấy mình vẫn cần." Nói xong, Alfred chỉ chỉ
quần áo mà bà chủ đang cầm trên tay, "Bọc mấy bộ đồ này lại trước, sau đó lấy
món kia, món kia, và món kia xuống, để tôi mặc thử một chút."
"Được rồi, tốt."
"Thiếu gia, tôi cũng đi vào trong thử đồ một chút."
"Ừm."
Karen rất muốn từ chối, nghĩ thầm cái tên này mua một bộ quần áo hơn mấy
nghìn thậm chí mấy chục nghìn Rupee đều không thèm nháy mắt một cái, bây
giờ mua một bộ quần áo mấy chục Rupee còn phải đi thử đồ?
Nhưng anh cũng không muốn tự nhiên làm gián đoạn sự hào hứng của Alfred,
từ lúc rời thành phố La Giai để đến Wien, Alfred vẫn luôn nỗ lực trợ giúp mình,
mình không thể đoạt đi niềm vui thích lớn nhất của Alfred vào lúc này.
"Mời ngài ngồi." Bà chủ đưa cho Karen một cái ghế đẩu.
"Cảm ơn."
Karen ngồi xuống trên ghế đẩu.
"Ngài không giống với người nên mua quần áo ở những chỗ như thế này." Bà
chủ nhiệt tình bắt chuyện.
Karen mỉm cười nói: "Trong nhà phá sản."
"Ngạch..." Trong nhất thời bà chủ cũng nghẹn lời, nhưng vẫn lập tức đổi đề tài,
"Ngài đã kết hôn sao?"
"Không có."
"Tôi có cô gái phù hợp để giới thiệu cho ngài, ngài có muốn nhìn một chút sao?
Một cô gái rất sạch sẽ và xinh đẹp đấy, biết làm việc nhà, cũng rất cần cù."
Karen cảm thấy, bà chủ này chắc còn kiêm luôn nghề "Môi giới kết hôn ", Chỉ
là cái từ môi giới này của cô ta còn có ý khác đó là thay đổi thân phận công dân.
"Tôi có vị hôn thê." Karen hồi đáp.
"A, còn anh ta thì sao?" Bà chủ chỉ chỉ bên trong.
"Anh ta kết hôn rồi." Karen nói.
"A, thật sự là quá đáng tiếc."
Karen cho là bà chủ sẽ dừng lại lời bắt chuyện này, ai biết cô ta lại hỏi:
"Ngài nói trong nhà ngài phá sản sao?"
"Ừm."
"Vậy có phải vị hôn thê của ngài sẽ ghét bỏ nhà ngài phá sản mà không kết hôn
với ngài không?"
Karen nhíu mày, làm sao gần đây mình toàn dính đến cái câu chuyện kiểu này?
Bà chủ trông thấy Karen nhíu mày, lầm tưởng rằng mình nói đúng, lập tức nói:
"Tôi ở đây cũng có biết vài cô gái độ tuổi phù hợp đấy, ngài có thể chọn, bọn họ
cũng đồng ý cùng ngài chịu khó khăn đấy?"
"Không cần." Karen khoát tay áo.
"Ngài làm gì còn ôm ảo tưởng về một tình yêu không thiết thực đâu? Ngài đây
là tự mình lừa dối mình mà không chịu đối diện với hiện thực."
"..." Karen.
"Ngài xem chồng tôi đấy, cưới tôi, không nói đến việc tôi sinh con cho ông ấy,
ông ấy bị liệt, tôi vẫn còn một mực chăm sóc ông ấy không rời, đây mới là một
người vợ có trách nhiệm, không phải hay sao?"
"Cô quả thật rất có trách nhiệm." Karen nói, "Nhưng tôi thật sự không cần, cảm
ơn."
Lúc này, một thiếu nữ ôm một cái rương lớn đi tới, bà chủ lập tức ra mở cửa
đón cô ta vào
"Thím Michelle, đây là len sợi hôm nay." Cô gái đem đồ vật để dưới đất nói.
Cô gái tuổi cũng không lớn lắm, chắc cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi,
quần áo trên người tuy có hơi cũ nát nhưng lại rất sạch sẽ, màu da có hơi đen
một tí, nhưng cho người ta một loại cảm giác rất vui tươi.
"Ngài nhìn xem này."
Bà chủ kéo tay cô gái về phía Karen;
Cô gái rất hào phóng, mặc dù bị lôi kéo có chút không biết phải làm sao, nhưng
vẫn là rất tự nhiên cúi đầu hướng Karen:
"Chào ngài, ngài tốt chứ."
"Chào cô." Karen nhẹ gật đầu với cô.
"Cô ấy tên là Healy, là cô gái rất cần cù và làm người ta yên tâm, ngài lại thử
nhìn cái mông của cô ấy xem..."
"Ba!"
"Muốn sờ thử một chút không? Cái thể trạng này, sinh con tuyệt đối không có
vấn đề gì."
"Thím Michelle!" Cô gái thẹn thùng.
"Đứng vững, bây giờ không nắm chặt cơ hội chả nhẽ con muốn ba mẹ mình gả
cho cái tên già thọt năm mươi tuổi kia để có tư cách nhập học cho em trai hay
sao?"
Karen chỉ có thể mở ra tay, rất thành khẩn mà nói:
"Phu nhân Michelle, tôi nghĩ thật sự đã có hiểu lầm, tình cảm của tôi và vị hôn
thê rất tốt, nhà vợ tôi cũng rất sẵn sàng giúp đỡ tôi làm lại từ đầu."
Alfred, anh còn muốn thử đồ bao lâu nữa!
Bà chủ nghe nói như thế, có chút bất đắc dĩ mà thở dài.
"Tôi tin rằng, vị hôn thê của ngài nhất định rất xinh đẹp động lòng người, bởi vì
ngài cũng rất anh tuấn." Healy cười nói đối với Karen: "Vị hôn thê của ngài,
chắc chắn cũng rất xứng với ngài."
"Cảm ơn." Karen mỉm cười, "Cô cũng rất xinh đẹp."
Rốt cục, Alfred từ trong đi ra:
"Hai bộ đồ này bao nhiêu tiền?"
Bà chủ do dự một chút, ra giá nói: "150 Rael."
"Không được, tôi sao có thể mua đồ mắc hơn của thiếu gia được chứ."
"Đi." Karen đứng người lên, "Tính tiền đi."
Phu nhân Michelle lập tức nói: "Tổng cộng 270 Rael."
"Cho 300." Karen nói, "Còn lại mua kẹo cho con gái ăn."
"Cảm ơn ngài."
Trả hóa đơn xong, Alfred cầm lấy quần áo đi cùng với Karen ra chỗ đậu xe, bỏ
quần áo vào phía hàng ghế sau, Alfred ngồi vào vị trí lái khởi động xe:
"Thiếu gia, trong nhà của chúng ta cần thuê một hầu gái."
"Ồ?"
"Tôi lúc bình thường cần phải ra ngoài cùng với ngài, bảo hộ thiếu gia an toàn,
trong nhà mặc dù còn có một con mèo và một con chó, nhưng không có khả
năng trông cậy vào bọn chúng đi quét dọn vệ sinh đâu?
Chỉ là nấu cơm, thiếu gia ngài cũng không có khả năng ngày nào cũng tự mình
nấu, có hứng tự nấu một hôm thì được, với lại thiếu gia ngài ngày mai phải bắt
đầu đi làm rồi."
"Được rồi, anh đi sắp xếp đi."
"Chờ Alleye quay về là được, đến lúc đó trước hết để cho ông ấy dẫn tôi đi mua
xe, sau lại để cho ông ấy đi theo tôi tìm hầu gái.
Hiện tại cảm thấy thiếu gia mời cả nhà Alleye ăn cơm quả thật là một quyết
đinh sáng suốt, lúc bắt đầu cuộc sống ở một nơi mới, chắc chắn cần một người
như Alleye."
"Ừm."