Nói đến cũng buồn cười,
Bọn chúng chuẩn bị nghiêm túc như vậy là bởi vì bọn chúng căn bản cũng
không biết tộc trưởng gia tộc Ellen trên cơ bản cũng chẳng thức tỉnh huyết
mạch của gia tộc, ông ta chỉ là một người đam mê nghệ thuật mà thôi!
Nguyên nhân ở chỗ, biện pháp giữ bí mật của gia tộc Ellen làm rất tốt.
Cho nên, đám người của gia tộc Rafael này còn đang đề phòng vị tộc trưởng gia
tộc Ellen này bỗng nhiên triệu hồi ra một cái áo giáp hệ Thủy hay hệ Hỏa mà
giết ra ngoài.
Nhưng cho dù là nghiêm túc đến mức nào, thời điểm hai bên đối mặt, cũng đã
đến.
Tên người đá không bị tổn thương kia ra tay tấn công Bede, hai tên “người
xương” còn lại cũng rút ra gai xương bén nhọn mà chém đến Bede.
Gerson dùng sức vung cánh lên, trong tay xuất hiện một đao màu xanh biếc,
chém xuống Bede!
Tất cả, sắp sửa kết thúc;
Tất cả, cũng thật sự kết thúc;
Bởi vì đúng lúc này,
Một vệt ánh sáng sáng bỗng nhiên thoáng hiện từ phía trên Gerson, Gerson còn
chưa kịp xoay đầu lại nhìn lên trên, đã cảm thấy có một thứ gì đó rất dài xuyên
thủng qua ngực, sau đó hắn trực tiếp bị ghim xuống dưới dất.
Một ông lão mặc áo bào dài màu trắng đang giẫm trên lưng của Gerson, một
cây cây gậy phép có khảm ma thuật đã đâm xuyên qua cơ thể của Gerson.
"Ánh sang- Đốt diệt."
Trên mũi nhọn của cây gậy phép xuất hiện một ngọn lửa màu trắng sữa, khuếch
tán ra toàn thân của Gerson, cơ thể của Gerson dưới tác động của nhiệt độ cực
cao này trong nháy mắt bắt đầu bốc hơi, thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm
thiết cũng không kịp kêu lên.
"Ông!"
"Ông!"
Hai vòng tròn sáng quay vòng không biết bay từ đâu ra, bay qua cơ thể của hai
tên người nhện, ngay sau đó, lồng ngực của hai tên người nhện đều bị chém đứt
ra một khe hở, cơ thể lập tức vỡ ra.
"Khiên chắn Ánh Sáng!"
Một bức tường ánh sáng, xuất hiện ở trước mặt Piaget;
Vừa lúc đó là, ngài Bede đứng ở sau lưng Piaget;
Cho nên mặc dù tên người đá vọt về phía của Bede, nhưng vẫn bị bức tường
ánh sáng chặn lại, thế xông đến của tên người đá rất mạnh nhưng lại bị bức
tường đánh bay ra ngoài;
Đột nhiên, một tên kiếm sĩ cầm một thanh trường kiếm trên tay, trên người như
được bao phủ bới một tầng ánh sáng trăng xuất hiện bên cạnh bức tường ánh
sáng, một tên người xương trực tiếp đâm tới, đây là một loại bản năng;
Nhưng bản năng, có đôi khi lại là một thứ rất buồn cười, bởi vì nó thường
thường không sánh bằng kinh nghiệm khi được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Trường kiếm chỉ vậy nhẹ một cái, cơ thể của tên người xương đã mất đi thăng
bằng, kiếm sĩ chém một cái, trường kiếm sắc bén đã xẹt qua cổ của đối phương;
Lập tức,
Kiếm sĩ xuất hiện ở trước mặt tên người xương thứ hai, tên người xương này
cũng dựa theo bản năng mà chém gai xương của mình đến, nhưng lúc hắn đang
vung đến, kiếm sĩ cũng chỉ rất đơn giản mà đâm thanh trường kiếm đến, trực
tiếp đâm vào trán của hắn.
Rút thanh trường kiếm ra, kiếm khách đi về hướng tên người đá lúc trước bị
thương mà ngồi xổm xuống đất kia, tên người đã gầm nhẹ lên một tiếng, bỗng
nhiên đứng người lên muốn đánh về phía tên kiếm sĩ kia, nhưng một tia sáng
trắng đã xuyên thủng qua ngực của hắn, sau khi hắn ngã xuống, lộ ra bóng
người của ông lão cầm gậy phép đứng đằng sau.
Ông lão trầm giọng nói:
"Vernon, gom hết thi thể của bọn chúng lại."
Ánh sáng trắng trên người của tên kiếm sĩ thu hồi lại, lộ ra một gương mặt của
một người trẻ tuổi, anh ta cũng không mặc áo giáp mà chỉ mặc một bộ áo
choàng màu trắng.
"Vâng, trưởng lão Dok."
"Helen, cô đến phụ trách đốt sạch sẽ thi thể, không được để lại vết tích gì."
Một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác màu xanh lam và đội một cái mũ đỏ ở trên đầu
đứng lên từ trong bui cây, rõ ràng ăn mặc tươi sáng như vậy, mà cái bụi cây kia
cũng khô héo, nhưng hết lần này tới lần khác không thể trông thấy cô ta.
Mặt khác, hai vòng sáng bay ra lúc nãy, hẳn là do cô ta thả ra trong âm thầm.
Trong tay cô gái cũng cầm một cây gậy phép, sau khi nghe được trưởng lão Dok
dặn dò, lập tức nói:
"Vâng, thưa trưởng lão."
Trưởng lão Dok lần nữa nhìn lướt qua bốn phía, dặn dò:
"Sau khi đốt thi thể xong, lại thanh tẩy nơi này hai lần."
"Vâng, trưởng lão, tôi đã biết, sẽ không lười biếng."
Trưởng lão Dok nhẹ gật đầu, sau đó thở dài;
Vốn dĩ phía thần sứ bên kia truyền đến tin tức là đợi chút nữa tên nhóc Berry
giáo kia đến đây diễn một vở kịch với đám con rệp này, như vậy có thể nhẹ
nhàng giải quyết sự việc không liên quan đến mình này.
Buồn cười là, thần sứ đại nhân lại còn cố ý dặn dò trong tin rằng, mặc kệ giữa
tên nhóc Berry giáo kia và đám con rệp này có gì xảy ra đi chăng nữa, phía bên
mình đều không nên ra tay.
Sau đó đám gia tộc con rệp kia đến rồi;
Nhưng còn tên Berry giáo kia đâu?
Kết quả người trở về lại là Piaget!
Mặc dù trưởng lão Dok đối với vị thần sứ đến từ tổng đàn này đã có chút bất
mãn, nhưng ông ta cũng không có khả năng nhìn Piaget xảy ra chuyện gì trước
mặt mình, nếu không bọn họ không màng nguy hiểm mà ở lại khu Yorktown
này để làm gì!
Mặt khác đó là đám gia tộc con rệp kia tựa như cũng đến vì Piaget, ngay cả một
câu lời dạo đầu cũng không có mà đã trực tiếp xông lại chuẩn bị giết người,
không có cách nào khác, trưởng lão Dok chỉ có thể lựa chọn ra tay.
Lại thêm bởi vì tình cảnh đặc thù bây giờ của Quang Minh thần giáo, bọn họ
hoặc lựa chọn không ra tay, nhưng nếu đã ra tay thì nhất định phải làm mọi việc
cho sạch sẽ.
Nếu như không phải ngài thần sứ nói tên kia có dính dấp với Piaget, không thể
tổn thương người mà Piaget xem trọng, trưởng lão Dok có lẽ đã sớm hành động
diệt khẩu tên nhóc Berry giáo kia rồi.
Một đám người tín ngưỡng Ánh Sáng, lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thật
sự là một loại châm chọc.
Trưởng lão Dok ho khan hai tiếng, đi hướng Piaget.