Số 13 Phố Mink

Chương 440

Mà lúc này, Piaget thì mở miệng hỏi Bede:

"Những người này, đều là hộ vệ của ông sao?"

Con mắt của ngài Bede nhìn về người tài xế đi theo đã bị đốt cháy thành than

dưới mặt đất, trả lời:

"Bọn họ không phải đến để bảo vệ tôi."

Trưởng lão Dok đi đến trước mặt Piaget, rất là tôn kính nói:

"Ông chủ..."

Đối với xưng hô thế này, Piaget có chút không kịp thích ứng, anh ta có thể tiếp

nhận những bác sĩ hoặc nhân viên trong phòng khám gọi mình là ông chủ, thậm

chí còn có chút chờ mong Karen gọi mình vài tiếng ông chủ mặc dù Karen

giống như chưa từng gọi bao giờ;

Nhưng đối mặt với những người này lúc trước “tỏa sáng”, hai ba lần đã dễ dàng

giải quyết xong đám người "Giương nanh múa vuốt" kia rồi lại hủy thi đốt xác

gọn gàng sạch sẽ,

Nghe bọn họ gọi mình là ông chủ, tâm sinh lý của Piaget đều có chút khó chịu.

Trưởng lão Dok tựa như cũng cảm thấy cách xưng hô này không được thích

hợp, cái này chẳng phải là đã làm lộ bên phía tiểu thư Bertha sao, nói rõ cho anh

ta biết phía mình có sắp xếp người vào trong công ty của anh ta;

Mặc dù trên thực tế quả thật từ trên xuống dưới, có một nửa đều là người của

chúng ta.

Vì đền bù lúc trước mình đã nói sai, trưởng lão Dok nói một lần nữa:

"Ngài Adams, chào ngài, chúng ta là một gia tộc ẩn cư có hệ thống tín ngưỡng

gia tộc trên quần đảo Mexico, bởi vì một vài chuyện, cho nên mới đến

Yorktown, rất trùng hợp chính là, chúng ta vừa lúc ở cạnh nhà ngài, là hàng

xóm, ha ha.

Giữa hàng xóm với nhau, giúp đỡ cho nhau chăm sóc lẫn nhau, là việc nên làm,

không phải sao?"

Nói xong, trưởng lão Dok còn đưa tay chỉ về căn biệt thự sát vách kia.

Mặc dù chính ông ấy đều cảm thấy lời giải thích này quá ngượng ngạo và thô

cứng, nhưng ngài trưởng lão vẫn cố duy trì nụ cười trên môi.

Adams liếm môi một cái, nhìn xem trưởng lão Dok;

"Cái kia..."

"Ngài Adams có chuyện gì cứ việc nói, chúng ta là hàng xóm, cũng là bạn bè,

mặc dù chúng tôi vừa mới cứu được ngài, nhưng ngài không cần khách khí như

vậy."

Adams nhẹ gật đầu, nói:

"Tôi xem qua rất nhiều tranh vẽ tường của các tông giáo."

Dok trưởng lão cười nói: "A, phải không, thì ra ngài Adams còn là một vị yêu

thích văn hóa tông giáo, ha ha."

Bede tiên sinh đang cố gắng duy trì biểu lộ bình tĩnh trên mặt của mình, bởi vì

trình độ nói chuyện của ông lão trước mặt này, thật sự để cho người khác không

thể chịu nổi nữa.

Piaget tiếp tục nói:

"Vị kia lúc nãy cả người phát sáng, tôi từng thấy qua trên tranh vẽ tường, anh ta

chắc hẳn là một tên Kỵ Sĩ Ánh Sáng, cho nên, các người cũng không phải là gia

tộc của quần đảo Mexico gì cả, các người là tín đồ của Quang Minh thần giáo.

Mặt khác, theo tôi được biết, Quang Minh thần giáo bây giờ đang trong hoàn

cảnh bị giới giáo hội lùng bắt thanh trừ."

Trưởng lão Dok: "..."

"Còn có." Piaget chỉ chỉ ngôi biệt thự sát vách kia, "Căn biệt thự sát vách này,

cũng là tài sản trên danh nghĩa của cha tôi, chỉ là một mình tôi cũng không ở

rộng như vậy, cho nên sát vách vẫn không có ai quản lý."

Trưởng lão Dok: "..."

...

Bảy giờ, trời tối.

Một chiếc xe Pens second-hang đang dừng trên phố Apple trước cửa nhà số 3-

06.

Karen tắt máy xe,

Nhìn về phía Alfred đang ngồi cạnh mình.

"Lúc đầu tôi cũng không tính để anh xuất viện sớm như vậy."

"Thiếu gia, vết thương của tôi đã không sao, đã không còn lo nhiễm trung nữa,

sau khi băng bó kỹ, thật ra căn bản cũng không có ảnh hưởng gì, tựa như là gọt

bút chì lỡ rách tay, cơ bản cũng không cần nằm viện quá lâu.

Quan trong nhất chính là, sự an toàn của thiếu gia mới là việc quan trọng nhất.

Chỉ là ta thật sự là thật là khiếp sợ, ta nằm tại bệnh viện mấy ngày nay, vậy mà

phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Đáng tiếc nhất là, lúc thiếu gia ngài Thần mục, tôi vậy mà không thể ở bên cạnh

chính mắt nhìn thấy

Chỉ là cũng may, về sau còn có rất nhiều cơ hội, với lại, tôi cảm thấy rất nhanh

sẽ đến."

Quả nhiên, sau khi nghe Karen kể lại sự việc, Alfred cũng không có biểu hiện ra

vẻ không hiểu giống Pall và Kevin như thế, cũng không mảy may có ý khuyên

Karen suy nghĩ thêm một chút;

Karen muốn làm gì, Alfred đều sẽ hoàn toàn ủng hộ vô điều kiện.

"Thiếu gia, nếu là tôi vào diễn kịch với ngài, vậy vấn đề về thân phận của tôi?"

"Anh tùy tiện nói ra một cái là được rồi." Karen nói.

"Như vậy có phải hơi quá qua loa hay không?" Alfred chặn lại nói, "Tôi cũng

không phải đang chất vấn thiếu gia ngài, mà là tôi cũng không muốn xuất hiện

sai lầm dẫn đến vở diễn của thiếu gia có tỳ vết gì."

Karen nói: "Ngài Tadel là cái phích cắm hai chiều."

"A, thì ra là vậy."

Alfred căn bản cũng không cần Karen giải thích thêm, lập tức đã hiểu ý nghĩa

của sự hình dung này.

Phát hiện này, cũng không phải Karen biết từ khi nghe John nói cha mình đến tu

viện tìm tình nhân, trên thực tế người bình thường khi nghĩ đến việc một người

đàn ông đến tu viện tìm tình nhân, hầu như đều là tìm nữ tu sĩ.

Karen trong lúc xem bệnh cho John vào ngày hôm đấy, tự mình nhìn ra được từ

trên vẻ mặt của ngài Tadel và ngôn ngữ cơ thể trên người của ông ta.

Đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp, phụ nữ đối với đàn ông đẹp trai, có một loại

bản năng khát vọng nguyên thủy về "giới tính", dù ngươi là người rất nhã nhặn

và cũng rất chính trực, vẫn sẽ xuất hiện một vài "Chi tiết phản hồi" như cũ.

Ngày đó lúc ngài Tadel đối mặt mình, thì có loại phản hồi này;

"Tôi cảm thấy những người điều tra kia chắc cũng biết rõ về Tadel, biết về sở

thích đặc thù này của ông ta.

Với lại tiểu thư Bertha đã sắp xếp tôi đến nhà của ông chủ, không bằng dứt

khoát thuận theo cái chi tiết này, để mgười điều tra cảm thấy ngài Tadel tìm tôi

xem bệnh tâm lý là vì mục đích kia;

Như vậy tính logic của toàn bộ sự việc sẽ rõ ràng và đơn giản hơn, bọn chúng

cũng sẽ không phí sức điều tra cái manh mối liên quan đến tôi nữa.

Cho nên, tôi mang anh theo bên cạnh, sẽ càng bình thường hơn, đến lúc đó tôi

sẽ nói tôi định dẫn cậu đến tiến cử cho ông chủ Piaget."

"Sự bố trí của thiếu gia quả thật là làm cho tôi tâm phục khẩu phục."

"Đây là biện pháp nhanh và hiệu quả nhất để giải quyết mối nghi ngờ trên

người, nếu không phải không muốn bị bọn chúng chú ý đến mà điều tra, việc

điều tra tiếp theo của tôi sẽ không thuận lợi, tôi cũng không muốn hưởng thụ đãi

ngộ giống như của ngài Pavaro đâu."

Karen và Alfred cùng nhau xuống xe, hai người sau khi bước vào sân, gần như

đồng thời dừng bước.

"Alfred, anh có cảm nhận được sau khi bước vào cái sân này, không khí lập tức

trở nên tươi mát hơn rồi?"

"Thiếu gia, là cả cái sân, đều trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, sạch sẽ một cách bất

thường."

"Không khí có chút kỳ lạ a." Karen nói.

"Đúng vậy, thưa thiếu gia." Alfred gật đầu.

"A, bỗng nhiên tôi có chút không dám bước vào."

Lúc này, cửa lớn được mở ra, ngài Bede đi từ bên trong ra, ông ta bước đi rất

thong dong, cũng rất tự tin, có phong thái của một gia chủ của một gia tộc lớn.

Ánh mắt Karen đánh giá cha vợ tương lai trước mắt, khóe mắt liếc qua căn biệt

thự sau lưng ông ta một lần;

Lúc ngài Bede bước xuống bậc thang,

Hai tay Karen đặt trước ngực:

"Ca ngợi tự nhiên, xin hỏi ngài là?"
Bình Luận (0)
Comment