Số 13 Phố Mink

Chương 470

Vì cái gì vào lúc này không tiếc bị thương mà cố ra tay?

Dok trưởng lão càng nghĩ càng không hiểu ra một điểm đó là vì sao lực lượng

của Trật Tự Thần Giáo lại đến tiếp viện theo từng nhóm, nếu bọn chúng đã phát

hiện mình, vì cái gì từ lúc đầu không tập trung lực lượng mà đến luôn một lần?

Chỉ là, tất cả đều đã không còn quan trọng nữa.

Khi một người mặc thần bào màu đỏ sậm xuất hiện ở trước mặt ông ta, trưởng

lão Dok khóe miệng chỉ nở một nụ cười.

Đối phương không để ý đến cơ thể của mình đang bị sức mạnh Ánh Sáng thiêu

đốt, duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào giữa trán của trưởng lão Dok.

Nhưng trước một khắc thì trưởng lão Dok cũng triệt để đốt cháy linh hồn của

mình;

Là ngươi cho ta cơ hội này!

Không có vụ nổ nào bởi vì thân thể và linh hồn cuả trưởng lão Dok nhanh

chóng hòa tan rồi biến thành một quả cầu ánh sáng đường kính không đến ba

mét, một vụ nổ đơn giản thì nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng đối với những kẻ mạnh

thật sự cũng chẳng có hiệu quả gì đặc sắc;

Nhưng sau khi nén nó lại thì khác.

Không có tiếng nổ, chỉ có sự tan biến.

Sau khi quả cầu ánh sáng kia tan biến, tại chỗ chỉ còn lại một bóng người mặc

thần bào màu đỏ sậm, thần bào che đâỵ cơ thể của hắn ta, nhưng ra từ chỗ ngực

xuống dưới đùi đều giống như có dung nham đang nhấp nhô, xương trắng và cơ

quan trong cơ thể cũng lộ ra ngoài.

"Truy sát tàn dư của Quang Minh!"

Thanh âm của hắn vang lên ở phía trên, ngay lập tức, thân hình của hắn cũng

biến mất.

Thiers và Luke lập tức hành lễ nhận lệnh, nhưng trong mắt hai người đều toát ra

vẻ lo lắng, thật có thể giữ bí mật sự việc lần này sao?

Bọn hắn có thể phủ kín miệng của cả nhà Pavaro, lại không cách nào bịt kín

miệng của đám tàn dư Quang Minh, trừ phi trước lúc này, cố hết sức giết hết

bọn chúng, nhưng xem ra bây giờ có sự gia nhập của lực lượng từ các giáo hội

khác thì việc này đã vô cùng khó khắn.

"Ngài Tài Quyết Quan?" Thiers nhìn về phía Luke.

Luke lạnh lùng đáp lại nói:

"Truy sát tàn dư Quang Minh."

Nói xong, thân hình Luke biến mất tại chỗ, đi về hướng hai luồng ánh sáng lúc

nãy bay đi.

Bây giờ chỉ có thể đánh cược, chỉ có đám tàn dư Quang Minh ở đây biết về

chuyện này, cho nên hai tên kia không thể còn sống!

Thiers chỉ "Hừ" một tiếng, cũng hóa thành một đám mây đen đuổi theo.

...

"Đại thiếu gia, Tháp Ánh Sáng sụp đổ, ngài Thuật Pháp Quan đã thắng."

"Điều động người của ta tới, còn có một nguyên nhân khác, không để cho con

cá nào lọt lưới, ngươi cảm thấy là hắn đã thua, nhưng thật ra hắn đang phát tín

hiệu."

"Đại thiếu gia, ý của ngài là?"

"Ai, người của chúng ta, chết vô ích."

"Thưa ngài Thần sứ, Tháp Ánh Sáng!"

"Đây là tín hiệu, lập tức hạ lệnh cho tất cả giáo đồ bên trong Yorktown, rời khỏi

Yorktown bằng cách nhanh nhất, không cần tự tin rằng mình có thể ẩn nấp, bởi

vì tiếp theo là Trật Tự Thần Giáo đại biểu cho một đám giáo hội khác đi theo

lùng bắt."

"Vâng, thưa ngài, nhưng còn bên phía trưởng lão Dok..."

"Linh hồn của ông ta, đã được ánh sáng ôm ấp."

Tiểu thư Bertha lấy ra một tờ giấy màu đỏ, cuốn lại, đưa vào bên trong miệng

nuốt xuống, lập tức, mặt mũi của cô bắt đầu thay đổi, màu tóc cũng từ đó mà

biến đổi theo, thậm chí hình thể và chiều cao, cũng có sự khác nhau.

Cô ta không còn giống Lynda, mà là khôi phục lại hình dáng lúc đầu của mình,

một người phụ nữ cao ngạo dáng người cao gầy.

Cô ta đi ra khỏi phòng khám bệnh, bước vào thang máy.

Cùng lúc đó, bảo vệ, nhân viên quét dọn, trợ lý, thư ký lễ tân và gần như một

nữa bác sĩ tâm lý của phòng khám tất cả chưa đến giờ tan làm đã rời khỏi vị trí.

Toàn bộ phòng khám bệnh, trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, một chút bác sĩ

được tuyển vào mở cửa phòng làm việc của mình, thò đầu ra nhìn quanh, không

biết chuyện gì xảy ra.

"Ông chủ bị phá sản rồi à?"

...

"Sức mạnh Ánh Sáng này, để người ta cảm thấy rất thoải mái." Piaget nói.

Ngài Bede nói: "Năm xưa người truyền giáo của Quang Minh thần giáo, đã làm

như vậy, đầu tiên tuyên dương giáo nghĩa, lại triệu hồi ra Ánh sáng, để cho

những người kia cảm thấy sự ấm áp từ thân thể và tâm hồn, rất nhiều người đã

nghĩ lầm đây là sự vuốt ve của thần, ngược lại trở thành tín đồ của Ánh Sáng."

"Chút ít ánh sang này cũng không thể để cho tôi phản bội Lynda."

Karen thì bị cường độ ánh sáng mạnh lúc này chiếu đến mức choàng váng đầu

óc, cho dù là bọn họ đang nấp ở trong tầng hầm, nhưng thứ ánh sáng này như có

thể xuyên qua mọi việc cách trở, tóm lại, ngươi có thể cảm nhận được rõ ràng.

Không biết đây có tính là một loại tia phóng xa hay không...

Karen đứng người lên, nói: "Người ở phía trên có vẻ đều đã giải tán rồi."

Bede tiên sinh: "Rời khỏi nơi này trước đi, Karen, tôi sẽ về trang viên Ellen

trước."

"Còn anh thì sao đây?" Karen nhìn về phía Piaget.

"Nhìn cái vẻ của tầng hầm này, nhà tôi chắc cũng đã bị phá hủy, căn sát vách có

lẽ càng bị phá hủy nghiêm trọng hơn, công ty bây giờ cũng đã mất đi khả năng

vận hành, tôi dự định đi theo ngài Bede về trang viên của ông ta."

Piaget vẫn luôn là một người rất thoải mái, đương nhiên, Karen cảm thấy một

phần là tính tình của anh ta thật sự rất thoải mái, còn một phần nguyên nhân

khác là đời này của anh ta không thiếu tiền.

"Vì lý do an toàn, tôi lại kiểm tra một chút đi."

Ngài Bede đi đến bên cạnh thi thể mà mình đã giết lúc nãy, dùng ngón tay chấm

vào máu tươi của hắn ta rồi bắt đầu vẽ tranh.

"Có thể vẽ nguệch ngoạc như vậy à?" Piaget nhỏ giọng hỏi.

Ngài Bede trả lời: "Tranh vẽ tường nguyên thủy nhất, không phải đã xuất hiện

như vậy sao?"

Vẽ lấy vẽ lấy một hồi, ngài Bede dừng lại.

"Thế nào rồi?" Karen hỏi.

"Còn có người, hai tên, tôi biết hơi thở của họ, là một nam một nữ của Quang

Minh Thần Giáo kia."

"Còn chưa chết sao?" Karen nghi ngờ nói.

"Bọn họ bị phong ấn, phong ấn ở trong chỗ sâu dưới mặt đất, lão già kia dùng

Tháp Ánh Sáng để truyền tin chỉ là một mặt, nhưng việc ông ta thật sự muốn

làm, có thể là che giấu những kẻ khác, để bảo vệ hai tên học trò của ông ta.

Không ai sẽ ngờ tới, hai tên học sinh của ông ta đang được giấu dưới lòng đất,

cùng lúc đó từ từ chữa thương."

"Không thể giấu vào trong tầng hầm sao?" Piaget hỏi.
Bình Luận (0)
Comment