Số 13 Phố Mink

Chương 471

Ngài Bede liếc mắt nhìn anh ta một cái, nói: "Anh chỉ là người bình thường, tôi

lại không có tín ngưỡng gia tộc, người tín ngưỡng Bích Thần giáo lại chẳng

khác gì với người bình thường, Karen mặc dù là tín ngưỡng giáo hội, nhưng cậu

ta bởi vì nguyên do thanh tẩy đặc biệt nên cũng chỉ là người bình thường.

Ba người chúng ta, đều là Người bình thường, trong sự cảm giác của họ, chúng

ta chỉ là ba giọt nước trong biển rộng.

Bọn họ thì không được, cá cho dù có trốn trong chỗ nước tối, cũng rất dễ bị tìm

ra, cho nên mới nhất định phải dùng cách này."

"Dưới mặt đất Sát vách?" Karen hỏi, "Sâu bao nhiêu?"

"Ba mươi mét."

"Phong ấn của bọn họ sau bao lâu sẽ kết thúc, bọn họ bao lâu sau có thể tỉnh

lại?"

"Phải cần một khoảng thời gian đi, có lẽ một tháng, có lẽ là ba tháng, bởi vì bọn

họ bây giờ chỉ bị phong ân, ngăn cản hơi thở để không bị tìm ra, lý do an toàn,

phong ấn chắc hẳn trong một tháng sau sẽ chuyển hóa thành chất dinh dưỡng để

chữa lành cho bọn họ, thời gian này cũng rất lâu.

Làm sao, cậu muốn đào bọn họ ra à"

"Tôi chỉ là hỏi một chút." Karen lắc đầu, "Tôi cũng không điên."

Cửa tầng hầm, đã vặn vẹo biến hình, khóa cửa bị kẹt cũng không cách nào mở

ra.

Cũng may, tầng hầm bị mở ra thêm vài cái “cửa sổ", ba người bò lên.

Trên mặt đất có rất nhiều thi thể không nguyên vẹn, cơ bản đều là người của gia

tộc Rafael, số ít hơi hoàn chỉnh một chút thì bị đốt thành than đen.

"Cảm giác như thế nào?" Karen trêu chọc nói.

"Tâm tình rất vui vẻ." Ngài Bede đáp lời, "Đi theo tôi, đi từ hướng này."

Ngài Bede dẫn đường, dẫn theo Karen và Piaget rời khỏi con phố này, sau khi

tạt vào một quán cà phê 24h, ngài Bede rốt cục thở phào một cái.

Ở chỗ này, có thể nghe được tiềng còi cảnh sát và xe cứu hỏa từ nơi xa, nhưng

chúng nó tựa như bị chặn lại, cũng không có ý muốn đến.

Ông chủ của quán cà phê đi tới trước mặt của ngài Bede:

"Sắp xếp cho chúng ta trở về trang viên."

"Vâng, tộc trưởng."

"Karen, còn cậu thì sao” Bede hỏi.

"Tôi đi gọi điện thoại."

Karen bấm số điện thoại nhà, sau khi nói dứt câu, cúp máy, lúc quay trở lại,

trông thấy Bede và Piaget đã đứng ở đó chờ mình.

"Xe ở bên ngoài, chúng ta đi về trước đây." Ngài Bede nói.

Piaget thì đi tới, ôm nhẹ Karen một cái, cùng ngài Bede bước ra cửa quán cà

phê.

Ngài Bede thì dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Karen, nhắc nhở:

"Dành thời gian quay về trang viên thăm Eunice."

Lời nói này có cảm giác, giống như là một cái cha vợ đang chỉ trích con rể của

mình: Đã bao lâu rồi cậu không về nhà!

Nhưng bởi vì thân phận của Karen đặc thù, ngài Bede cũng chỉ có thể lựa chọn

một phương thức biểu đạt uyển chuyển.

Sau khi nghe được tên của "Eunice", Piaget không có chút nào cảm thấy giật

mình, thậm chí còn phụ họa gật đầu nói:

"Đúng đấy, đúng đấy."

"Tôi đã biết, thưa ngài, chờ những việc này kết thúc, tôi sẽ về thăm cô ấy."

Karen đứng ở chỗ này, đưa mắt nhìn chiếc xe chở Bede và Piaget rời đi;

Kết quả của chuyện này, giống như cũng không có gì thay đổi, bởi vì Piaget đến

Yorktown, chỉ là để chờ người, bây giờ anh ta đã chờ được.

Trực giác nói với mình, trên người ngài Bede có cất giấu một bí mật rất sâu, dù

sao cũng là người có thể ngồi đối diên với ông nội trong phòng sách mà tán gẫu.

Karen đã chứng thực qua với Pall, cũng tự mình để Alfred đọc qua sách của

giáo hội và bút ký của ông Hoven, cho ra kết luận rằng hình nhân tín đồ của

Bích Thần Giáo cũng không biết đánh nhau.

Nhưng từ trên người của ngài Bede, Karen bắt đầu cảm thấy nghi ngờ cái kết

luận này.

Nhưng cũng không thể vì nghiệm chứng kết quả, phái người đi ám sát ông ta a?

Càng kỳ lạ hơn chính là, ông ta cũng có khả năng dự báo được mình là người đi

ám sát ông ta.

Ngươi cũng không thể dùng người nhà của ông ta để uy hiếp, ông ta thậm chí có

thể vừa nhìn xem trang viên nhà mình bị hủy diệt vừa ngồi trên một sườn núi

phía xa để mượn cảnh này vẽ tranh.

"Thưa ngài, ngài bây giờ có gì cần sao?" Ông chủ quán cà phê là người của gia

tộc Ellen, nhưng chỉ có thành viên trung tâm của gia tộc Ellen mới biết được

thân phận thật của Karen.

Karen nhìn xuống quần áo của mình toàn bụi đất bám vào, nói: "Ở đây có chỗ

tắm rửa không?"

Lầu hai quán cà phê, có phòng khách, cung cấp tắm rửa và giường ngủ.

Karen thế mới biết, thì ra trên đời này không chỉ có cửa hàng điểm tâm, còn có

quán cà phê.

Bảo sao kinh doanh 24/24, khách hàng tới nơi này, đều uống cà phê mặn.

Chỉ là, Karen vẫn là xin từ chối đề nghị của ông chủ quán cà phê gọi một phục

vụ nữ đến để giúp mình tắm rửa, trong cửa hàng của nhà vợ mình mở mà chơi

cái trò này, trừ phi là đầu mình bị nhét cá trích đóng hộp vào.

Tắm rửa xong, thay một bộ đồ nhân viên phục vụ của quán cà phê do ông chủ

cung cấp, Karen cảm thấy mình cả người đều tỉnh táo lên.

Sau khi xuống lầu, Karen ngồi xuống ăn một bữa sáng đơn giản.

Khi một miếng thịt bò cuối cùng đưa vào miệng, một chiếc xe Pens secondhand màu đen đã dừng trước cửa.

Karen chào tạm biệt ông chủ, ông chủ rất là cung kính mà chào Karen.

Alfred xuống xe mở ra cửa sau xe giúp Karen, Karen ngồi xuống.

Sau khi ngồi vào thì có vẻ hơi chen chút, ngồi trên ghế cạnh tài xế là John, bên

cạnh mình là ngài Pavaro, nguyên nhân cảm thấy chen chút đó là, một con chó

ngồi ở giữa, một con mèo nhảy lên đùi của mình.

Ngài Pavaro mở miệng nói: "Rắn ra rồi?"

Karen cười nói: "Còn bị thương."

"Để cậu vất vả rồi." Pavaro tiên sinh nói.

"Việc này cùng với vụ án mà ngài điều tra, thật ra cũng không có quan hệ gì,

không có vụ án này, tôi có lẽ cũng không cách nào hóa giải cục diện."

"Để đứa nhỏ này nói địa chỉ ra đi, ở trong nhà tôi có hỏi nó, nó nói không có

lệnh của cậu, nó không thể nói chỗ kia ra."

John ngồi cạnh ghế tài xế, giơ lên bộ ngực của mình, quay đầu nhìn ve62 phía

sau.

"Địa chỉ." Karen hỏi.

"Nhà máy xúc xích Misu, phía dưới nhà xưởng của nhà máy này."

"Alfred."

"Được rồi, thiếu gia."

Alfred khởi động xe.

John chủ động nói: "Thưa ngài, ngài có biết bọn chúng gọi nơi này là gì sao?"

"Kêu là cái gì?"

"Chuồng heo."
Bình Luận (0)
Comment