Số 13 Phố Mink

Chương 472

Xe đang chạy trên đường;

Karen chuẩn bị dành thời gian ngủ bù một chút, tựa đầu lên cửa sổ xe bên cạnh,

Alfred đang lái xe lấy tay cầm một cái gối tới:

"Thiếu gia, dùng cái này."

"Lấy đâu ra thế?"

"Sau khi đưa ngài đến phố Apple thì tôi đã đi mua."

Karen để gối lên cửa kính xe, dựa đầu vào, nhắm mắt lại:

"Rất dễ chịu."

Alfred cười cười, tiếp tục chuyên tâm lái xe.

John vốn cho là sau khi mình nói cái từ "Chuồng heo" này ra, có thể làm cho

Karen hứng thú, những người hay nịnh bợ cũng biết rõ, có đôi khi người mà

mình nịnh bợ nói thêm vài câu thì đối với mình cũng như một sự ban ơn.

Nhưng nhìn thấy Karen phản ứng bình thản thì John vẻ mặt có chút ảm đạm.

Pavaro duỗi tay ra, rướn qua chỗ ngồi, để lên đầu John.

Tiểu John chỉ cảm thấy mình đầu óc mình lạnh buốt, vô ý thức giật cả mình, cậu

ta cảm thấy vị này, giống như là một người chết.

"Thật, nó là có linh hồn."

John có chút nghi ngờ hỏi: "Ngài nói đến nó, là chỉ ai?"

"Cái mà cậu vừa mới nói đến."

"Chuồng heo?"

"Nó đang trả thù."

"Cái này..."

"Cậu, là đối tượng mà nó trả thù."

"Tôi ư?"

"Bây giờ có lẽ cậu cảm thấy năng lực đặc thù của mình rất thú vị, nhưng sau khi

sự ô uế vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu sẽ cảm thấy hối hận vì được sinh ra trên

đời này"

Pavaro thu cái tay đặt trên đầu của John về, John không khỏi lại rùng mình một

cái.

"Vậy tôi... Tôi nên làm cái gì?"

Alfred mở miệng nói:

"Cậu nên học tín ngưỡng!"

"Tín ngưỡng... Vậy tôi nên tìm giáo hội nào đây?"

"Tin vào giáo hội chân chính nhất!"

"Cụ thể... Là ai?"

"Cậu cho rằng cậu muốn tin thì sẽ được sao, cái giáo hội này đối với mỗi cái tín

đồ, đều có yêu cầu xét duyệt rất nghiêm khắc đấy!"

Bây giờ, tín đồ của cái giáo hội này, chỉ có một mình mình, thêm nửa con mèo

và nửa con chó.

"A, tốt." John cũng không biết nên nói tiếp cái gì.

Một đoạn thời gian ngắn yên tĩnh;

"Ngài Alfred, có thể mở bài hát sao?" Pavaro hỏi.

"Đương nhiên có thể, ngài muốn nghe bài gì?"

"Bài gì đều được, trước kia tôi cảm thấy nghe nhạc là một việc rất lãng phí thời

gian, bây giờ lại cảm thấy, lãng phí vốn là một vẻ đẹp, một cái đẹp vô cùng xa

xỉ."

Alfred mở radio, rất nhanh, giai điệu và tiếng ca phát ra, là bài hát mà Karen

từng nghe qua « viết một bức thư cho mình trong quá khứ».

Pavaro rụt rụt cổ của mình vào trong áo khoác, cơ thể cố bình tĩnh lại, đương

nhiên, đây chỉ là cảm giác thả lỏng mà ông ta cảm thấy bởi vì cơ thể của ông ta

lúc này đã trở nên cứng ngắc.

Karen từ từ nhắm hai mắt, mở miệng nói: "Có cảm xúc rồi à?"

Pavaro cười nói: "Bây giờ tôi thấy cái gì, nghe cái gì, đều có thể có cảm xúc."

John xen vào nói: "Thật mẫn cảm."

Sau đó,

Karen tiếp tục từ từ nhắm hai mắt lại đi ngủ, Pavaro tiếp tục nghe bài hát.

Con mắt của John trợn trừng lên, lại ngồi thẳng trở về, lúng túng mà cọ xát mũi

giày của mình vào nhau.

Bởi vì có Alfred nên radio biến thành đầu CD, bài hát này, vẫn quay vòng phát

lại.

Karen cũng thật sự ngủ thiếp đi, mấy ngày hôm nay trải nghiệm của anh quá

phong phú, cũng không có một giấc ngủ thật sự.

Cũng không biết ngủ bao lâu, Karen bị âm thanh của Alfred đánh thức:

"Thiếu gia, thiếu gia."

Karen mở mắt ra, để cái gối xuống, vừa đưa tay sờ lên cổ vừa nói:

"Đến rồi sao?"

"Thiếu gia, nhanh đến rồi; cái kia, ngài nhìn cái xe hàng phía trước xem, có phải

có chút quen mắt hay không?"

Karen nghiêng người ra giữa, nhìn ra ngoài cửa kính trước xe.

"Đúng là có chút quen mắt, tờ quảng cáo dán trên xe."

"Đúng vậy, thiếu gia, lần trước lúc ngài lái xe, chúng ta trên đường về nhà, phía

trước có tai nạn giao thông, một chiếc xe con và một chiếc xe chở hàng va vào

nhau."

"Là xe của cùng một công ty?"

"Đèn đuôi xe hỏng một cái, còn chưa kịp sửa kìa, tôi nhớ được, là cùng một

chiếc xe."

"Thật là khéo." Karen dừng một chút, "Chúng ta cũng đang mở cùng một bài

hát."

"Thiếu gia, lại hướng về phía trước, sẽ đến nhà máy xúc xích Misu, chiếc xe

này đang chạy chung một hướng với chúng ta."

Karen nhẹ gật đầu.

Đến nhà máy xúc xích, cửa lớn ở chỗ con đường dưới nhà máy, cửa nhà máy

mở ra, xe hàng lái vào, đồng thời còn có một chiếc xe chở hàng khác chạy ra

ngoài, cho dù là vào giờ này, nhưng cái nhà máy này có vẻ vẫn hoạt động rất

bận rộn.

"Tôi thật không nghĩ tới, chúng ta có thể trực tiếp tìm đến cửa như vậy." Pavaro

phát ra tiếng cảm khái.

Karen cười nói: "Đây là cách mà ông nội dạy cho tôi."

Alfred lái xe, trực tiếp chạy vào từ cổng chính, cũng không có dừng lại, chờ đến

khi chạy đến trước một khoảng, mới quẹo xe xuống dưới, đỗ xe một cái ngõ

nhỏ.

"Kít..."

Âm thanh hơi có vẻ chói tay truyền đến;

"Tê..." Alfred hít sâu một hơi, rất là đau lòng nói: "Nguy rồi, xe bị quẹt trúng."

John lập tức an ủi: "Không phải chỉ là một chiếc xe thôi sao."

Alfred không phản ứng cậu ta, vội vàng mở cửa xe xuống dưới xem xét vết trầy.

"..." John.

Cậu ta cũng không biết đêm nay ra làm sao, cậu ta luôn luôn cố hòa nhập và lấy

lòng mọi người, lại liên tục nói sai.

Karen đỡ lấy ngài Pavaro xuống xe, Alfred có chút buồn rầu mà nói:

"Thật không nghĩ tới trong ngõ nhỏ này còn có một cây cột giây điện, phải đi

sơn lại rồi."

Karen an ủi: "Không có việc gì, xe là phương tiện giao thông."

Pall lúc trước vẫn đang ngủ, lúc này cũng bò lên lưng Kevin.

"Gâu!"

"Chúng tôi trước đây có đến nơi này kiểm tra qua, nhưng cũng không thể phát

hiện cái gì bất thường, nhìn xem nơi này có lẽ có một trận pháp che chắn rồi."

"Tôi đi thăm dò một chút."

Alfred lấy ra một cái bọc nhỏ, từ trong bọc rắc xuống một ít bột trắng lên mặt

đất, sau đó lại lấy ra mấy thứ đen xì như than củi đặt lên trên đống bột trắng.

Đây đều là vật liệu của trận pháp, lúc Karen rời khỏi trang viên Ellen, Alfred

vẫn đang tập luyện trận pháp trong trang viên cũng đem theo một ít bên người.
Bình Luận (0)
Comment