Số 13 Phố Mink

Chương 541

Sau khi chọn được một vị trí yên tĩnh và kín đáo, bé John ngồi xuống, đặt chiếc

hộp đựng súng lục sang một bên, mở cặp sách của mình ra, lấy từ bên trong

mấy cái bình thủy, còn có một bình giữ cấm, bên trong đựng đá lạnh. Còn Karen

thì cầm lấy một cái quyển trục;

Pall mở miệng nói: “Đây là Hải Thần chi giáp.”

“Sử dụng như thế nào?”

“Đưa lực lượng linh tính của cậu đi vào, tớ một mức độ nhất định là được. Chỉ

đơn giản như vậy. Rốt cuộc với trình độ hiện tại của ta và chó đần cũng không

thể thiết kế cấm chế gì.”

Karen gật gật đầu, đưa lực lượng linh tính của mình về phía quyển trục ở trong

tay mình. Chỉ một lát sau, quyển trục bắt đầu sáng lên, một lực lượng ý thức tìm

kiếm và đi vào não của mình.

“Không cần chống lại nó, đó là dấu ấn tinh thần của chó đần.”

“Gâu!”

Kare dỡ bỏ sự đề phòng của mình xuống, thử giao lưu với tia ý thức này. Rất

nhanh sau đó, ý thức của anh đã tiến vào một vùng bóng tối ngắn ngủi, ngay sau

đó, anh phát hiện mình đang đứng ở một vị trí màu trắng.

Dưới chân anh xuất hiện từng lớp hoa văn của trận pháp, trước mặt anh cũng

xuất hiện một màn ảo ảnh đang biến đổi. Mà ở trên đầu anh có một bộ giáp màu

xanh lam đang lấp lánh rực rỡ, không ngừng tách ra và gộp lại.

Trong giây phút này, Karen rốt cuộc hiểu rõ vì sao phải dùng đến dấu ấn của

quyền trục. Bởi vì loại truyền thừa này là “ngôn ngữ” và “chữ viết” không thể

nào truyền tải được, thậm chí phương thức truyền đạt điện ảnh cũng không làm

được.

Cần phải dùng loại biện pháp để người ta lạc vào trong cảnh này mới có thể làm

người học tập thấy được tầng ý nghĩa càng thâm sâu.

Đây là sự khác nhau giữa pháp thuật bình thường và thuật pháp cao cấp chân

chính, không chỉ có khó học mà càng… khó dạy.

Vì vậy, loại pháp thuật cao cấp này tất nhiên sẽ rất hiếm, rất quý giá.

Mặt khác, Karen cũng hiểu rõ, trong quá trình truyền thụ nếu như người truyền

dạy có một chút sai sót nào thì toàn bộ pháp thuật đều bị bỏ phí, vẫn may, Karen

rất tin tưởng tu dưỡng chuyên nghiệp của hai con thú cưng nhà mình.

Được, bắt đầu đi, dùng quang minh lực lượng để thay đổi và vẽ lại.

***

Trong rừng cây, Karen nhắm hai mắt đứng ở nơi đó, trên người phát ra ánh sáng

trắng hơi nhàn nhạt.

“Ngươi cảm thấy cậu ta sẽ dùng bao lâu?” Pall hỏi Kevin.

“Gâu.”

“Năm tiếng đồng hồ? Hôm nay không kịp học Ám Nguyệt chi nhận của ta rồi.”

“Gâu.”

“Ngươi nói năm tiếng đồng hồ học xong hai cái?”

“Gâu.”

“Như thế cũng hơi chậm, to gan lên đoán đi, mỗi cái một tiếng đồng hồ, đây

mới là đãi ngộ mà thiên tài như Dis mới có được.”

Bé John đặt hai chén nước theo thứ tự ở trước mặt Pall và Kevin, còn mang lên

hai trái quả khô, sau đó, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh, hỏi:

“Cái kia, tôi có thể học cái này được không?”

Pall quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Vậy cậu tin tưởng ánh sáng không?”

Bé John sửng sốt một chút, sau đó lập tức vỗ ngực một cái, nói: “Đương nhiên,

tôi tin tưởng vào sự tồn tại của ánh sáng.”

“Rất tốt.” Pall uống một ngụm nước, gật gật đầu: “Đáng tiếc trong cơ thể cậu

không có lực lượng của thuộc tính ánh sangs.”

“...” Bé John.

“Gâu.”

“Pall đại tiểu thư, Kevin tiên sinh, nói cái gì?”

“Nó nói cậu có thể đi tín ngưỡng Quang Minh Thần Giáo.”

“Có thể sao? Thật sự có thể sao!”

“Gâu.”

“Hắn nói có thể, sau đó quang minh lực lượng nháy mắt sẽ tinh lọc sạch sẽ tên

dị ma bé con nhà cậu.”

“...” Bé John.

“Nếu cậu muốn tu tập có thể đi thỉnh giáo yêu tinh radio.”

“Alfred tiên sinh?”

“Ừm, gần đâu thực lực của hắn hình như tăng lên mạnh mẽ hơn một chút.” Pall

nhìn về phía Kevin: “Ta không cảm giác sai chứ?”

“Gâu.” Kevin gật gật đầu.

“Có đôi khi ta thật cảm thấy bậy bạ, nhưng vấn đề là hắn lại bậy bạ mà làm ra

một con đường.”

Lúc này, trên người Karen xuất hiện từng vệt máu, sau khi những vệt máu đó

khuếch tán ra ngoài cơ thể thì luồng ánh sáng trắng xung quanh người của

Karen càng thêm sáng lạn.

“Gâu, gâu!”

“Đúng vậy, đúng vậy, ta biết, ta biết, cái này càng bậy bạ, một người chỉ cách

thẩm phán có một bước là thần quan lại có thể vận dụng lực lượng hệ thống tín

ngưỡng gia tộc.

Bỗng dưng ta cảm thấy yêu tinh radio lập tức trở nên hợp lý hơn nhiều.”

“Gâu.”

Bé John rất sùng kính nói: “Thiếu gia là thiên tài phải không?”

“Biết cái gì gọi là tuyệt vọng sao?” Pall hỏi.

“Không biết.” Bé John lắc lắc đầu.

“Đó chính là thiên tài đứng ở trên vai người khổng lồ.”

“Nghe thật khoa trương.”

“Không, không khoa trương một chút nào. Một mảnh vỡ thần cách cũng đủ để

một gia tộc được phúc ân từ Trật Tự thần giáo, vậy ba mảnh vỡ thần cách thì

sao?

Dis chính là đặt toàn bộ huyết mạch của gia tộc trên người cậu ta.”

“Gâu!”

“Ừ, ta biết, còn có cơ thể ngươi đã tu sửa nữa.”

“Gâu!”

“Ừm, còn có linh hồn của chính cậu ra rất đặc thù, dù sao cũng là người có thể

đuổi tà thần đi làm chó.”

À không, ta thu hồi lại lời ta vừa nói lúc nãy không là một đám người khổng lồ

đứng thành cây thang chỉ vì đưa cậu ta lên cao.”

Vừa dứt lời, ánh sáng màu trắng trên người Karen trong nháy mắt chuyển thành

màu xanh lam, một chiếc giáp bao trùm lên toàn thân xuất hiện trên người của

anh. Chiếc giáp này còn “chảy thành dòng”, thể hiện ra hơi thở thần bí.
Bình Luận (0)
Comment