Số 13 Phố Mink

Chương 542

Pall tán thưởng nói: “Hải Thần chi giáp thật là đẹp mắt.”

“Gâu! Gâu”

“Ta biết, bởi vì Karen vốn đẹp sẵn.”

Karen mở bừng mắt, vươn tay ra, nhìn chiếc giáp trên người bình, giờ phút này

anh có một cảm giác an toàn rất dồi dào, hơn nữa, anh còn cảm giác đượ cơ thể

của mình trở nên cực kỳ uyển chuyển, nhẹ nhàng.

Anh theo bản năng mà nhạy một cái, dưới tác dụng của Hải Thần chi giáp, cả

người anh nhảy lên cao tới sáu mét. Khi rơi xuống đất, vì không giữ được thăng

bằng, anh vốn sắp bị ngã xuống, nhưng trên chiếc giáp lại xuất hiện một cột

nước, giúp anh giữ được thăng bằng.

Pall quay đầu nhìn về phía tiểu John: “Thời gian là bao lâu?”

Bé John cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nửa giờ.”

“Meo!” Pall kích động mà phát ra tiếng mèo kêu.

Karen bắt đầu chạy thật nhanh, anh phát hiện tốc độ chạy của mình cũng tăng

lên đến cực hạn, chiếc giáp trên người anh không làm tăng thêm lực cản mà

ngược lại sẽ dựa theo ý thức của mình để hình thành một loại lực lượng.

Cuối cùng, Karen dừng lại, nhìn về phía tiểu John: “Dùng súng lục thử một

chút.”

Bé John mở hộp để lấy súng lục ra, tay hơi run run.

Karen đã đi tới, vốn dĩ là bao tay màu xanh lam trên bàn tay phải, Karen duỗi

tay cầm lấy khẩu súng từ bé John, giơ súng về phía cánh tay trái của mình:

“Đùng!”

Phải biết rằng Karen là một người rất cẩn thận, sở dĩ dám thí nghiệm như vậy là

bởi vì anh có sự tin tưởng tuyệt đối với lực phòng ngự của bộ Hải Thần chi giáp

này.

Quả nhiên, viên đạn vẫn chưa bắn thủng áo giáp, nhưng cũng không có phụt ra

ra ngoài. Vị trí của đầu viên đạn vốn là màu đỏ, nó khảm vào tầng ngoài của bộ

giáp tạo thành những vệt gợn sóng, ngay từ đầu còn xoay tròn rất nhanh, nhưng

rất nhanh sau đó, màu đỏ biến mất rồi rơi xuống đất.

Mà vị trí của viên đạt ghim vào trước đó lại nhanh chóng phục hồi như cũ,

không để lại bất cứ dấu vết gì.

Quan trọng nhất chính là, cánh tay không hề có cảm giác rung, tất cả lực tác

dụng đều bị dòng nước bên ngoài triệt tiêu hết.

Pall vỗ vỗ vuốt mèo: “Chúc mừng cậu, Karen, cuối cùng cậu không còn phải sợ

hãi các loại súng ống nữa. Chỉ là ta vẫn muốn nhắc nhở cậu một chút, giáo hội

sẽ có loại súng dùng viên đạn đặc thù, nó sẽ có tính xuyên thấu và phá hủy được

gia tăng rất nhiều, cho nên…”

“Có thể trốn được tôi sẽ trốn.”

“Ừm, cũng phải, cậu vẫn luôn ứng phó rất … cẩn thận”

“Cái tiếp theo đi, Ám Nguyệt chi nhận.”

“Không cần nghỉ ngơi sao?”

“Không cần.”

“Được, tới quyển trục này.”

Karen cầm lấy quyển trục thứ hai, vào trước khi vận chuyển lực lượng linh tính

vào trong, nói: “Không biết vì sao khi học tập và vẽ lại ta có một loại cảm giác

giống như đang đọc sách ở thư phòng của ông nội vậy.”

Pall nói: “Cho nên, cậu có thể hiểu được người trong hệ thống tín ngưỡng gia

tộc bọn ta thường có câu nói “tổ tiên phù hộ” là vậy.”

Hải Thần chi giáp trên người Karen rút đi, anh nhắm mắt lại, đưa lực lượng linh

tính vào trong quyển trục này.

Chỉ một lát sau, ánh sáng trắng trên người anh lại xuất hiện lần nữa.

Pall vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu của Kevin, nói: “Ngươi nhìn xem vị này của

nhà chúng ta có phải dáng vẻ rất có tiềm lực không?”

“Gâu.” Kevin gật đầu.

“Cho nên tên Tà thần ngươi từ bỏ cái ý nghĩ ấy đi, về sau nói không chừng có

thể nhặt cái Chân thần để làm, ngươi xem, yêu tinh radio đều giành trước.”

“Gâu?”

“Ngươi hỏi ta à?” Pall lắc lắc cái đuôi: “Sau này ta sẽ trở thành khí linh cộng

sinh với cậu ta, các ngươi ấy à, ai cũng không nhanh bằng ta.”

Bé John thì đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ,

Cuối cùng, ánh sáng trắng trên người Karen chuyển thành màu đỏ đậm.

Bé John lập tức hô: “Mười lăm phút!”

Pall hơi chết lặng gật đầu: “Cho nên, lúc nãy học hết nửa giờ là vì dùng rất

nhiều thời gian để quen với hình thức học tập này sao?”

Màu đỏ sậm bao trùm ở trên người Karen, còn hai tay của anh ở vị trí lòng bàn

tay có luồng ánh sáng màu đỏ giống như roi da, lại giống như hai thanh kiếm.

Khi hai luồng ánh sáng ấy kéo lê trên mặt đất, lá khô trên mặt đất trong nháy

mắt bị cắt ra và thiêu cháy.

Karen nâng tay lên. Dần dần, màu đỏ sậm trên người anh trở nên ổn định lại,

như lại hai thanh đao dài, đặt ở trên hai cánh tay.

Cả người anh bắt đầu lùi lại, trong khoảnh khắc, anh như nghe có tiếng gió rít

bên tai. Tốc độ lùi lại quá nhanh, lưng anh trực tiếp đụng vào thân cây ở phía

sau.

“Rầm!”

“Khụ khụ...”

Cú đâm này làm cho ngực hơi buồn nôn.

“Thì ra Ám Nguyệt chi nhận có tăng thêm tính nhanh nhẹn, hơn nữa, hiệu quả

nhanh nhẹn rõ ràng hơn so với Hải Thần chi giáp rất nhiều.”

Karen nhắm mắt lại, Ám Nguyệt chi nhận tiếp tục tồn tại, Hải Thần chi giáp lần

thứ hai xuất hiện trên người anh.

Ngay sau đó, Karen giơ thẳng hai tay ra, hai thanh đao dài màu đỏ thắm được

nâng lên, cả người bắt đầu chạy nhanh.

“Rắc!”

“Rắc!”

“Rắc!”

“Rắc!”

Sau khi chạy một mạch, hai hàng cây bên cạnh đã bị Karen chặt gãy ngang thân

cây.

Pall kinh ngạc nói: “Cậu ta không mệt sao, thời gian liên tục lâu như vậy.”

“Gâu!”

“Bốp!”

Móng vuốt của Pall đánh lên đầu của Kim Mao: “Không được nói tục!”

“...” Kevin.

Cuối cùng Karen dừng lại, những cành cây đổ xuống đầu bị Hải Thần chi giáp

làm tự động văng ra.

Karen đi về hướng Pall, trên người Hải Thần chi giáp và Ám Nguyệt chi nhận

hoàn toàn biến mất. Tuy rằng mệt đến nỗi tay chống lên đầu gối thở hổn hển,

mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng đầu cũng không có cảm giác choáng váng hay đau

đớn.

Pall và Kevin nói không sai, đây đúng là hai thuật pháp thích hợp với mình nhất

hiện nay, thậm chí còn phù hợp hơn Khiển trách chi thương.

Bé John bưng lên một ly nước đá, Karen nhận lấy ly nước, ngồi xuống, trước

tiên uống hết nước đá rồi đưa lại cái ly rỗng cho bé John xong thì để tay chống

phía sau, cả người nằm ngửa xuống.

Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng cũng thật thoải mái, đặc biệt là loại cảm giác an

toàn khi có sức mạnh trong tay này, thật sự không thể dùng ngôn ngữ để hình

dung được. Loại cảm giác trong lòng bồi hồi sợ hãi và bất an vẫn luôn ám ảnh

mình ngay từ lần đầu tiên mở mắt ở thế giới này cuối cùng cũng bắt đầu tan đi.

“Cuối cùng tôi cũng học được đánh nhau.”
Bình Luận (0)
Comment