Vào giờ này mà còn kinh doanh thì chắc chắn rằng đây không phải là một quán
cà phê đàng hoàng.
Cùng lẽ đó,
Vào giờ này muốn đến quán cà phê uống cà phê, chắc chắn cũng không phải
loại người gì đứng đắn.
Karen đứng trước cửa quán cà phê, nhìn xem biển hiệu bảy sắc cầu vồng treo ở
phía trên:
【 Ngón tay tràn đầy ma lực và vẻ đẹp trên bầu trời 】
"Phiên dịch lý giải" trong lòng một chút, tên gọi của cái biển hiệu này có thể
hiểu là:
【 Ngón tay Thiên Đường 】
Người phục vụ ở cửa ra ngoài nhiệt tình đến chào đón, Neo mở miệng muốn
một phòng uống cà phê riêng.
Người phục vụ nhìn xem hai người Neo và Karen, hơi có chút giật mình, nhưng
vẫn lập tức nói:
"Đã hiểu rõ, lập tức sắp xếp cho hai vị ngay."
Phòng cà phê nằm ở trong góc lầu hai, sau khi đi vào, không gian bên trong mặc
dù không lớn, nhưng sâu vào trong.
Ở cửa chính là hai cái ghế sô pha nhỏ và bàn trà, lại đi vào phía trong là phòng
tắm, bên trong phòng tắm có bồn tắm lớn, lại đi sâu vào trong là một cái giường
tròn, tiếp tục đi vào bên trong thì là một cái ghế salon dài dựa sát vào cửa sổ sát
đất.
Trên sàn nhà trước ghế salon dài thì rất hiểu ý mà để thêm một tấm nệm êm.
Đền trong phòng có màu sắc đỏ đậm, cảm giác rất huyền bí, trên vách tường có
treo không ít ảnh chụp của các nữ ngôi sao, vẻ mặt mê hoặc, mang theo trêu
chọc...
Karen ngồi xuống ghế sô pha ở cửa ra ngoài, đưa tay lấy một ly cà phê trên
vách, phát hiện vách tường phía sau không chỉ đầy những vệt nước đọng lâu
năm, trong ly cũng đút đầy tàn thuốc.
Người phục vụ đưa cho Neo một bản danh sách, ở trên có danh sách của người
phục vụ cà phê
Neo ngồi xuống ở trên ghế sa lon cầm danh sách, nói với Karen: "Ban ngày ta
mời cậu uống rượu, ban đêm cậu mời ta uống cà phê."
"Được rồi, đội trưởng."
"Ừm, vậy cứ như vậy đi, tám người trong trang này, cộng thêm một mâm đựng
trái cây và rượu, đúng, nơi này có cà phê sao?"
"Có."
"Thêm một bình cà phê."
"Được rồi, thưa ngài, ngài nhất định cần chọn cả tám người sao?"
"Chắc chắn."
"Được rồi thưa ngài, ngài chờ tôi một lát."
Người phục vụ ra ngoài sắp xếp.
"Đúng rồi, cậu có mang Rael theo sao?" Neo hỏi.
Karen lắc đầu.
"Thật là vừa lúc, ta cũng không mang Rael theo." Neo khẽ mỉm cười, "Đến lúc
đó không đủ tiền trả, cũng chỉ có thể đem để cậu lại ở chỗ này."
Người phục vụ đẩy cửa ra, tám vị mĩ nữ trang điểm rất đậm bước vào, ngồi ở
trên ghế sô pha cuối đầu với Karen và Neo.
"Các tiên sinh tốt, thật cao hứng có thể vì các ngươi phục vụ."
"Ừm." Neo chỉ chỉ bốn phía, nói: "Trong mười lăm phút, lau chùi quét dọn sạch
sẽ nơi này, xem như các ngươi đã phục vụ xong."
Cả tám người nghe vậy đều ngẩn ngơ.
Lúc này, quản lý lễ tân đi đến, dặn dò nói: "Dựa theo ý muốn của khách hàng
mà làm."
Tám cô gái bắt đầu quét dọn gian phòng.
Karen nhìn xem một màn này, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn đưa tay
qua phía tên quản lý kia.
"Thừa ngài, ngài có gì dặn dò?"
"Đưa bút và giấy cho ta."
"Được."
Karen viết lên số điện thoại của nhà tang lễ Pavaro, ném cho vị quản lý này:
"Làm phiền ngươi gọi đến số điện thoại này, nói cho anh ta biết thiếu gia đang ở
chỗ này, để anh ta mang theo tiền tới."
"Được rồi, thưa ngài."
Quản lý suy đoán đây cũng là một vị công tử tới đây chơi, mà trên người của
mấy vị công tử này cũng không hay mang tiền theo.
Sau khi nhìn chằm chằm những những cô gái này quét dọn xong căn phòng,
quản lý mang theo bọn họ và người phục vụ ra ngoài, sau đó, quản lý trở lại
quầy lễ tân, cầm điện thoại lên, gọi vào dãy số trên tờ giấy.
Chắc là trang viên nào đó hoặc là vị quản gia cấp cao nào sẽ nhận cú điện thoại
này đi.
"Xin chào, Nhà tang lễ Pavaro rất hân hạnh được phục vụ ngài."
"..." Quản lý.
...
Karen rót cà phê cho mình và Pavaro, đều bỏ thêm vào hai viên đường, sau đó
cầm lấy thìa bắt đầu nhẹ nhàng khuấy.
Neo nhấp một miếng cà phê, sau khi để ly xuống, nhìn xem Karen hỏi:
"Bây giờ sẽ bắt đầu sao?"
"Nếu như đội trưởng ngài đã chuẩn bị xong, vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu
ngay."
Cơ thể Neo dựa một chút vào ghế sô pha, hai tay thả trong túi.
Karen rõ ràng, đây là một cái tư thế phòng ngự của cơ thể.
"Ta mở miệng trước?" Neo hỏi.
"Có thể để tôi hỏi."
"Tốt, cậu hỏi đi."
"Bây giờ đội trưởng ngài có phải chăng gặp một điều gì đó làm phiền lòng, điều
này, tạm thời không có cách nào giải quyết bằng phương pháp trực tiếp?"
"Ta nghĩ, đây không thể gọi là phiền lòng, mà lại, trước mắt mà nói thì ta cũng
không có tìm được lý do để giải quyết nó."
"Nói cách khác, đối với ngài mà nói là có thể tiếp nhận sự tồn tại của nó?"
"Đúng vậy, ta đang thử tiếp xúc và giải thích nó"
"Từ trước đến bây giờ đều vẫn như vậy sao?"
"Không phải, nói xác thực thì là mới bắt đầu sau khi Irina chết”
"Trước lúc tiểu thư Irina rời đi, vấn đề này, vẫn luôn luôn tồn tại?"
"Đúng thế."
"Thái độ lúc đó của ngài với nó là gì, là bài xích hay là cố ý lãng quên và xem
nhẹ?"
"Xem nhẹ."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Khi tiểu thư Irina rời đi cũng mang theo phòng tuyết
cuối cùng trong lòng ngài sao? Ý của tôi là, đối với nó mà nói, điều phiền lòng
vẫn luôn tồn tại này."