Neo mở ra hai tay, đương nhiên nói: "Ta cảm thấy, sau khi trong lòng ta mất đi
một mảnh, ta nên tìm một thứ gì đó để bổ sung vào."
"Nó, có thể bổ sung sao?"
"Còn chưa rõ ràng lắm, ta vẫn đang thử nghiệm chứng và tiếp xúc."
"Vậy chúng ta có thể tìm một thứ gì đó cụ thể hóa để tượng trưng cho nó, nó có
thể được so sánh với thứ gì đó, một bữa tiệc cần phải ăn thật lâu? Một người
phụ nữ bí ẩn nhưng lại cuốn hút? Một cuốn sách thật dày và nặng?"
"Sách."
"Một cuốn sách như thế nào, theo lời tôi nói, là nặng nề sao?"
"Vừa rộng lại dày?"
"Cũng có thể là đang chỉ nội dung."
"Cũng không thể nói vậy, giống như là một cuốn tiểu thuyết, nó không hấp dẫn
người ta như vậy, cũng không làm người ta mất ăn mất ngủ để dành thời gian
đọc nó, nhưng ta có thể chấp nhận việc thuận tay lật xem vài trang trong lúc
rảnh rỗi."
"Cho nên, ngài là đang dùng góc nhìn của người đọc để đối xử với nó?"
"Ừm, nếu không thì sao, đối với đồ vật không phải của ta, ta còn phải thật nhập
tâm vào nó hay sao?"
Karen bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, sau khi để xuống, cơ thể cũng dựa
vào ghế sô pha một chút, nhìn xem đội trưởng đang ngồi đối diện mình, mắt lộ
ra vẻ trầm tư.
Thông qua giao lưu lúc trước, Karen có cảm giác, nhận biết lúc ban đầu của
mình đối với đội trưởng, giống như từ ngay điểm xuất phát đã có sai lầm, mà
kết quả của khởi đầu sai lầm này, đó là sai lầm càng lúc càng khuếch tán đến
mức thái quá.
"Thế nào?" Neo hỏi, "Vấn đề, rất nghiêm trọng sao?"
Karen cau mày nói: "Ngài không phải đang lạc lối."
"Ừm? Ai nói ta mất phương hướng vậy?"
"Ngài là... Đang chơi."
Nghe được câu này, con mắt lúc này của Neo trừng lớn, nhìn chằm chặp vào
Karen.
Giờ phút này, nửa người trên của Neo rõ ràng ngồi thẳng lên, hai tay tự nhiên rủ
xuống y, giống như là một con rắn hổ mang đang đứng lên.
Karen thì duy trì tư thế ban đầu, chỉ có như thế này, mới có thể giảm xuống sự
cảnh giới của đối phương.
Đây cũng không phải là nói rằng đội trưởng bố trí phòng vệ với mình, thật ra có
thể thấy được, đội trưởng thật sự là đang chủ động thử tiếp nhận ý kiến trưng
cầu tâm lý, nhưng tính chất của con người có rất nhiều chỗ giống nhau, Karen
rõ ràng, câu nói vừa nãy của mình, trực tiếp đâm trúng vào nội tâm của đội
trưởng.
Ý muốn bảo vệ bí mật trong lòng của con người vượt xa khỏi ý muốn bảo vệ
quần áo bên ngoài.
Thời gian dần trôi qua, Neo bắt đầu buông lỏng thân thể của mình, cầm lấy một
miếng cam đã được cắt sẵn đưa lên miệng, vừa ăn vừa nói:
"Ta bây giờ đã tin tưởng những tên gọi là bác sĩ tâm lý kia không hoàn toản chỉ
là tên lừa gạt."
"Chỉ là bởi vì tôi hiểu rõ đôi chút về đội trưởng mà thôi."
"Cậu vẫn luôn luôn quan sát ta?"
"Đúng, đúng thế."
"Vì cái gì?"
"Người bên cạnh mà tôi có thể tiếp xúc rất ít, những người thú vị, thật ra càng ít
hơn."
"A, là như thế này sao."
Neo chỉ chỉ vào mâm đựng trái cây, nói: "Trái cây rất tươi đấy."
"Được rồi." Karen cũng cầm một quả cam đặt ở trước mặt, không ăn, mà là rút
ra một tờ giấy chà qua hai đầu ngón tay cầm vào quả cam lúc nãy.
"Cậu nói không sai, ta có lẽ đúng là đang chơi, tựa như là cậu nói mình đang
quan sát ta vậy, thật ra, ta cũng đang quan sát nó."
Lúc nói những lời này, Neo đưa tay chỉ lồng ngực của mình.
Karen lưu ý đến, đội trưởng không có chỉ vào khuôn mặt của anh ta.
"Bây giờ, cơ bản là có hai cái khả năng."
"Ừm, cậu nói xem."
Karen đem nửa tách cà phê còn lại lúc nãy, đổ vào ly rượu bên cạnh, hai loại
chất lỏng màu sắc khác nhau bắt đầu dung hợp.
Neo hỏi:
"Ý của cậu là, sau khi đem cà phê đổ vào rượu bia, uống cái ly này, cuối cùng sẽ
là vị cà phê hay vẫn là vị của rượu?"
Karen lắc đầu.
"Vậy thì có ý gì?"
Karen bưng cái ly gồm hỗn hợp cà phê và rượu này đặt ở trước mặt Neo:
"Ngài có thể uống thử một ngụm mà xem, chủ yếu vẫn là nhìn xem bản thân
ngài, có thích cái mùi này hay không."
Hai người ngồi đối mặt nhau, đều nhìn chằm chằm vào ly rượu hơi chút xám
màu kia.
"Ta không biết." Neo nói, "Bởi vì việc này không thể đoán trước, ta cũng không
có cách nào trả lời."
"Nhưng đây mới là điểm quan trọng, đội trưởng, rất có thể kết quả khi tiếp tục,
cũng không phải là thứ mà ngài có thể cảm nhận và nắm giữ."
Neo cười cười, hỏi:
"Như vậy, đời người, có thể dự báo trước kết quả sao?"
Karen trầm mặc.
"Luân Hồi Thần Giáo thích tuyên dương rằng kiếp này đã được định sẵn, tất cả
mọi thứ, đều chỉ là Luân hồi làm chuẩn bị cho kiếp sau, nhưng cuộc sống như
thế, thật sự còn có ý nghĩa hay sao?"
Neo bưng lên ly rượu,
Tiếp tục nói:
"Rất nhiều người sẽ thích an ổn, rất nhiều người sẽ chán ghét sự thay đổi;
nhưng ta, cậu và những người trong tiểu đội của chúng ta, thật ra đều không
phải là loại người như thế, sâu trong linh hồn của chúng ta có sự bất an và xao
động không thể nào xóa đi được, bọn chúng sẽ cự tuyệt việc chúng ta lựa chọn
cuộc sống bất biến, vĩnh viễn không thay đổi."
Neo giơ lên ly rượu, uống một hớp lớn.
"A..."
Neo nhìn xem hỗn hợp rượu và cà phê trong ly, cảm khái nói:
"Thật sự là rất khó uống a."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Thật ra đội trưởng ngài cũng không có vấn đề tâm lý gì
cả, ngài thật ra rất tỉnh táo."
"Ồ?" Neo cười cười, "Ta còn tưởng rằng câu nói này hẳn là phải do ta nói cuối
cùng, dùng để tránh việc trả phí chữa bệnh."
"Ngài đang rất tỉnh táo mà đi sâu và trong núi lửa đầy dung nham, nhưng đây là
sự lựa chọn của ngài, người bên ngoài không cách nào đưa ra đánh giá.
Tay bị bại liệt dựa vào trên lan can mà bước đi từng bước một, và việc tỉnh táo
thưởng thức phong cảnh trên đường đi sâu vào trong một ngọn núi lửa, dù kết
quả cuối cùng là bản thân mình bị nuốt chửng hoàn toàn...
Hai con đường đời này, thật ra không phân biệt tốt hay xấu."
"Vậy còn cậu thì sao?" Neo hỏi, "Lựa chọn của cậu là gì?"
"Tôi chỉ đang ngắm phong cảnh." Karen nói.
"Vậy tương lai của cậu thì sao? Điểm cuối cùng trên con đường mà cậu đang đi
là gì."
"Tôi không biết."
"Ha ha, cậu không cảm thấy, thứ mình không biết mới là thứ đáng sợ nhất hay
sao?"
Karen nhìn xem Neo, nhún vai, nói: "Đội trưởng, nếu chúng ta lại tiếp tục vấn
đáp thêm như vậy, có phải ngài phải nên móc ra thêm tiền chữa bệnh rồi hay
không?"
Neo mở ra lòng bàn tay, nói: "Ánh Sáng Chiếu Rọi."
Một vòng ánh sáng diệu hòa xuất hiện trong lòng bàn tay của Neo.
Neo nhìn về phía Karen, mở miệng nói: "Ta cảm thấy nếu chúng ta tiếp tục trò
chuyện, sẽ chạm đến bí mật riêng của hai bên."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Đúng thế."
"Ta đã từng cam đoan với cậu, ta sẽ không chủ động nhìn trộm bí mật của cậu,
cho tới nay, ta cũng làm như vậy, ta có thể đảm bảo."
"Ta có thể cảm nhận được, cám ơn ngài, đội trưởng."
"Nhưng trong này cũng không bao gồm việc chúng ta chủ động nói ra bí mật
của chúng mình, có lẽ, chúng ta có thể thử trao đổi bí mật của nhau một chút,
cậu cảm thấy thế nào?"
Trao đổi... Bí mật sao.
Karen nhìn xem Neo, giữa hai người, bởi vì một vòng ánh sáng kia, bộ dáng của
hai người có chút mơ hồ.
"Nếu như cậu đồng ý mà nói, thì hãy tiếp nhận cái vòng sáng này đi."
Karen không có đưa tay ra, mà là hỏi: "Đội trưởng, tôi rất tò mò, tại sao phải
làm như vậy?"
"Bởi vì cậu dùng biểu hiện của mình, nói cho ta biết, cậu đáng giá để ta trao đổi
bí mật, đây là một vụ giao dịch đồng giá. Quan trong nhất đó chính là, cậu
không cảm thấy, giữa hai người chúng ta lại tiếp tục chơi cái trò chơi đoán chữ
này là đang hành hạ lẫn nhau sao?"
"Quả thật rất hành hạ con người ta."
"Cùng việc phải đoán qua đoán lại, phân tích đến phân tích đi, không bằng
chúng ta cứ thẳng thắng mà nói ra bí mật đi."
Karen cắn môi một cái.