Số 13 Phố Mink

Chương 741

Karen đi đến trước cửa phòng Derius, gõ cửa bước vào, Derius đang ngồi ở chỗ

đó mà chầm chậm dùng cơm trưa.

"Thưa ngài thần tự, nhiệm vụ bảo vệ của chúng tôi đã kết thúc, tiếp theo sẽ có

một đội khác phụ trách vấn đề an toàn của ngài, tôi đến để nói lời tạm biệt."

"Ừm, tốt, trong khoảng thời gian này, vất vả các ngươi." Derius mỉm cười mà

nói với Karen.

"Ngài mới là người vất vả, vậy chúc ngài vui vẻ trong những ngày còn lại ở

Thành phố York."

"Cũng chúc cậu có cuộc sống vui vẻ, a, đúng, có một nơi, cậu có biết không?"

"Ngài nói tới chỗ nào?"

"Nghĩa trang Thanh Đằng."

"Tôi không biết, tôi nghĩ ngài có thể để cho tiểu đội sắp đến hỏi thăm giúp ngài

một chút, bất cứ nơi nào ngài muốn đến thì họ đều sẽ lên kế hoạch và sắp xếp

trước cho ngài."

"Được rồi, cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Karen đi ra khỏi phòng, cửa phòng đối diện mở rộng, Fanny và Peia đã lấy hành

lý đi xuống lầu.

Đi ra đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Richard đang đứng ở bên trong mà

uốn éo người, nhảy lên điệu Tăng-gô.

"Nhiệm vụ kết thúc, nhiệm vụ đầu tiên trong cuộc đời của tôi đã kết thúc, thật

sự là rất hạnh phúc."

"Tiếp theo là đi liên hoan." Karen nói.

"Ừm, tôi đã biết, Fanny có nói, dựa theo truyền thống, nên do người mới đi mời

khách, tôi chuẩn bị mời mọi người ăn một bữa ngon ở trong phòng ăn của khách

sạn này."

Tất cả chi phí tiêu dùng trong khách sạn Ankara đều phải trả bằng phiếu điểm.

Karen cảm thấy, đưa em họ ngốc này của mình đã bị Fanny lừa rồi, mình cũng

không có biết đến cái truyền thống người mới gia nhập phải mời khách này,

không phải đều do đội trưởng mời khách sao?

Nhưng đội trưởng mời khách hình như cũng chỉ là mấy món đồ nướng vỉa hè

đơn giản mà thôi...

Nhưng nhìn xem bộ dáng hưng phấn và kích động đến vậy của Richard, Karen

cũng không muốn nói sự thật cho cậu ta, có lẽ chính cậu ta cũng biết mình bị

làm thịt, nhưng cậu ta cũng vui lòng dùng cách này để rút ngắn quan hệ với mọi

người trong đội, dù sao thì cậu ta cũng không thiếu phiếu điểm.

Đi ra khỏi thang máy, Richard dẫn Karen đi đến phòng ăn ở trong cao ốc khách

sạn, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, đi vào trong một phòng ăn.

Ngoại trừ đội trưởng bên ngoài, tất cả mọi người đều đã ở nơi này.

Hai chỗ ngồi trống không ở tận cùng bên trong, Richard đẩy Karen vào trong

ngồi, còn mình thì ngồi ở bên ngoài chờ đồ ăn mang lên, nhiệt tình thăm hỏi

mọi người:

"Đồ ăn mọi người đều đã chọn xong hết rồi sao?"

"Chọn xong rồi, một chút nữa lên món cậu cũng đừng tức giận đấy."

"Không có việc gì, mời đồng đội ăn cơm thôi mà."

"Đội trưởng đâu rồi?" Richard hỏi.

"Đội trưởng đi báo cáo nhiệm vụ, ngài ấy bảo chúng ta ăn trước, ngài ấy sẽ đến

ngay thôi."

Lúc này, món ăn thứ nhất được bưng lên, là một mâm thịt Hỏa điểu nướng lớn.

Cái loại Hỏa điểu... Là loại chim thật sự có lửa bốc cháy trên người, ừ, chỉ là

khi nó còn sống, bây giờ nấu thành đồ ăn, tất nhiên cũng không bốc cháy nổi.

Đĩa rất lớn, lúc Karen hỗ trợ bày mòn ra, một chút nước sốt văng lên tay áo và

mu bàn tay, Karen đứng lên nói: "Ta vào nhà vệ sinh rửa một chút."

Sau khi ra khỏi phòng ăn, Karen đi vào phòng vệ sinh, sau khi rửa ráy xong,

không có cầm khăn giấy mà lâu khô, mà là vừa vung tay vừa quay trở lại phòng

ăn.

Trên đường đi vừa lúc gặp một đám người trẻ tuổi, hai người cầm đầu bị những

người khác vây quanh, chính là Leon và Laure.

Karen mỉm cười với bọn họ, Leon nhẹ gật đầu với Karen, Laure thì là không

nhìn thẳng Karen.

Quả nhiên, quan hệ bạn tù, chỉ gắn bó trước lúc ra tù.

Tựa như là lúc ở bên trong nhà tắm công cộng, lúc cả hai bên đều cởi sạch quần

áo mà trần truồng thì nhìn như có vẻ là bình đẳng, nhưng chờ đến sau khi mặc

xong quần áo vào, cảm giác giới hạn lập tức xuất hiện.

"Thế nào, cảm thấy mất mác rồi à?" âm thanh của đội trưởng xuất hiện bên cạnh

Karen.

"Không cảm thấy mất mác gì cả, vốn chính là người của hai thế giới."

"Ừm, hoàn toàn chính xác, vốn chính là hai thế giới."

Karen và Neo đến phòng ăn, trên bàn đã bày đầy thức ăn, mọi người đang hưng

phấn mà càn quét.

Sau khi buổi liên hoan kết thúc, đã sắp năm giờ chiều, những đội viên khác đều

lần lượt rời đi, Richard trước khi trở về còn cố ý đi đến trước mặt Karen:

"Karen, thứ bảy, tới nhà của tôi ăn cơm, bà nội của tôi tự mình xuống bếp nấu

đấy."

Cũng chính là ba ngày sau.

"Được rồi, tôi đã biết."

Hình như nếu không nói rõ ràng là bữa trưa hay bữa tối, đều ngầm thừa nhận là

bữa tối.

"Không cần chuẩn bị quà cáp đến, nhà chúng tôi cũng không thích như vậy, anh

nhìn dáng vẻ của cha tôi thì cũng biết rồi đấy."

"Ừm, tôi đã biết."

"Ai, mẹ tôi bảo tôi tìm một vị bác sĩ tâm lý khám cho ông ấy."

"Tôi có biết một vị bác sĩ tâm lý cũng rất ưu tú."

"Thật sao?"

"Ừm, đội trưởng đã từng tìm anh ta để hỏi thăm ý kiến về tâm lý, đánh giá của

đội trưởng là, ngài ấy rốt cuộc cũng tin tưởng rằng bác sĩ tâm lý cũng không

hoàn toàn là một đám lừa gạt."

"Là ai vậy, tôi phải đi đâu mới tìm được anh ta?"

"Để tôi sắp xếp giúp cậu, tôi sẽ dẫn anh ta cùng đến nhà chơi."

"Được rồi, tốt, thế thì không thể nào tốt hơn nữa, chuyện thù lao anh cứ sắp xếp,

nhà chúng tôi cũng không có vấn đề."

"Tôi hiểu rồi."

"Cám ơn anh, Karen, tôi phát hiện từ sau lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi vẫn rất

may mắn."

"Không cần khách sáo, việc cần làm thôi."

Rốt cuộc thì đều là thân thích.

"Vậy tôi đi về trước đây?"

"Ừm, gặp lại sau."

Đội trưởng là người cuối cùng rời đi, Neo nhìn thấy một chiếc Pens secondhand đang dừng ở ven đường gần đó, người hầu nam của Karen đang ngồi bên

trong.

"Tôi đến ngân hàng chợ đen giải quyết vài chuyện, đưa thẻ của cậu cho ta, ta

tiện tay đổi ra cho cậu."

"Đội trưởng, ngài thu tay lại sớm như thế sao?"

"Không thể quá tham lam, nếu không thì không kiếm được gì cả, cậu vĩnh viễn

không biết được cách ăn uống của đám người ở trên kia khó coi đến mức nào,

dù sao lần này kiếm đủ để tiêu xài trong một khoảng thời gian dài."

Karen đưa tấm thẻ ngân hàng không ký tên làm ở chợ đen cho Neo, chờ đến sau

khi Neo lái xe rời đi, Alfred lái xe tới, xách hành lý và hộp kiếm của Karen để

vào cốp xe.

"Thiếu gia, chúng ta về nhà ngay sao?"

"Không, đến nghĩa trang Thanh Đằng, anh cố gắng chạy chậm một chút, tôi

tranh thủ chợp mắt một hồi."

"Được rồi, thiếu gia."

Alfred mở ra radio, phát một bản ballad đồng quê.
Bình Luận (0)
Comment