Chờ đến lúc xe chạy đến nghĩa trang Thanh Đằng thì sắc trời cũng đã bắt đầu
tối.
Lão Saman đang chuẩn bị đóng cửa, trông thấy một chiếc xe quen thuộc chạy
đến, lại đẩy cánh cổng lớn bằng sắt ra.
Karen xuống xe, duỗi lưng một cái, vừa mới trên xe anh ta đã ngủ một hồi, cảm
giác thiếu thốn từ ngày hôm qua cuối cùng cũng xem như giảm được phần nào.
"Nhiệm vụ kết thúc rồi à?" Lão Saman hỏi.
"Ừm, đã kết thúc." Karen nhìn xem Lão Saman, cười nói, "Pamirez giáo ký kết
hiệp ước với Trật Tự Thần Giáo, không có bị chiếm đoạt, Pamirez giáo vẫn như
cũ là Pamirez giáo."
"Ha ha." Trên mặt Lão Saman lộ ra nụ cười, "Nói như vậy, thì tang lễ của ta
không tổ chức được nữa à?"
"Đúng vậy, đáng tiếc, ông cũng không có lý do để tổ chức tang lễ."
"Hắn..." Lão Saman chỉ về hướng Alfred, "Giữa trưa có tới một lần, nói với ta
một vài chuyện, lần này là hai cái giáo hội cùng nhau hợp tác đúng không?"
"Đúng vậy, kẻ xui xẻo là Luân Hồi."
"Cũng không tính là xui xẻo, có chút oán hận chất chứa, đừng nói một ngàn
năm, cho dù là một kỷ nguyên cũng sẽ không tiêu tán, tóm lại đơn giản là nên
tới cũng sẽ tới thôi, nhưng lần này việc khiến ta cảm thấy tò mò đó là, Trật Tự
Thần Giáo vậy mà đối xử với Pamirez giáo tốt như vậy?"
"Rốt cuộc vừa mới đánh ngã Luân Hồi, dù sao cũng phải lại chọn một mục tiêu
để diễn tả ra hình tượng lương thiện của mình, cũng không thể giống như Ánh
Sáng Thần Giáo năm xưa đều ép tất cả Thần Giáo khác sang phía đối lập được."
"Đúng là như vậy." Lão Saman gãi đầu một cái, "Nhưng vấn đề là, nếu tang lễ
đã không tổ chức được nữa, vậy thì tủ lạnh của ta..."
"Ngài không phải đã có tủ lạnh mới rồi sao?"
"Nhưng ta là người nhớ tình bạn cũ, xài cái đồ mới này, không hợp với tính
cách của ta."
"Người Wien cũng không có tập tục lấy lại quà đã tặng người khác."
"Đó là tiền phí mai táng của ta, nếu tang lễ không tổ chức được, chắc chắn phải
trả lại cho ta."
"A, vậy cũng không thành vấn đề, bởi vì lúc đầu tôi cũng không có ý định thu
phí mai táng của ông, cho nên cũng không có cái gì để trả lại cho ông."
Lão Saman nhìn Karen, bị chọc tức đến nỗi cười phá lên, nói: "Cái thằng nhóc
này."
"Được rồi, nhìn xem trong tủ lạnh của ông còn thừa lại nguyên liệu gì dùng
được, đêm nay tôi nấu cho ông một bữa cơm cuối cùng
Lần sau muốn ăn, thì đến nhà tang lễ ăn cùng."
"Được rồi, để ta đi xem một chút, a, đúng, sách hướng dẫn sử dụng của cái tủ
lạnh kia hình như ta quên đưa cho cậu."
"Một cái tủ lạnh cũ mà thôi, nói cứ như không ai biết cách dùng nó vậy."
Nghe nói như thế, Lão Saman nhìn Karen, đầy thâm ý mà gật nhẹ đầu, Karen
cười đáp lại.
Lúc đang chuẩn bị vào nhà nấu cơm, bên ngoài có một chiếc xe chạy vào, lập
tức lần lượt từng bóng người xông vào trong nghĩa trang.
Alfred lập tức đứng ở trước người Karen, mở miệng nói:
"Thiếu gia, bốn người ngồi trên xe, bốn người ở bên ngoài, sáu người đã tiến
vào trong."
Karen đưa tay đặt trên bả vai Alfred, ra hiệu cho anh ta lui ra, bởi vì Karen đã
thấy rõ người đến là ai.
Người đầu tiên xuống xe, là Gendi, sau đó là thần tử Derius của Pamirez giáo.
Derius đi đến dưới bậc thang, nhìn Lão Saman đang đứng ở trên, dùng nghi lễ
của Pamirez giáo mà ân cần thăm hỏi:
"Tôi vẫn luôn được nghe chuyện kể về ngài Sam, lần này, rốt cục nhìn thấy
người thật của ngài.
Xin cho phép tôi bày tỏ lòng tôn kính với ngài, ca ngợi Pamirez."
"Ngươi..." Vẻ mặt của Lão Saman vô cùng nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào
người đang hành lễ trước mặt mình.
"Tôi là thần tử đương thời của Pamirez giáo, Derius, lần này tới, là hi vọng mời
ngài trở về trong giáo để chủ trì công việc phát minh Thánh khí Không Gian
mới."
Lão Saman bước từng bước xuống dưới bậc thang;
Gendi đi đến trước, muốn ngăn cản lại, sau đó bị Derius mỉm cười rồi đẩy ra.
Lão Saman đứng ở trước mặt Derius, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, cuối
cùng, ông ta cười:
"Ngươi là Thần tử đương thời của Pamirez giáo chúng ta sao?"
"Đúng thế." Gendi nói tiếp, "Là Thần tử của ngươi."
"Đúng vậy." Derius đáp lại nói.
Lão Saman lại nghiêng mặt, hỏi: "Vậy ngươi có biết hay không, dáng vẻ của
ngươi rất giống với một người?"
Lúc này trên mặt của Derius lộ ra vẻ khiếp sợ
Trên mặt Lão Saman lộ ra vẻ cười nhưng không giống như đang cười, nói:
"Xem ra, ta không nhìn lầm nhỉ, ngươi là con trai của tên đó?"
"Tôi..." Derius kinh ngạc mà nhìn về phía Karen đang đứng ở gần đó.
Karen lắc đầu, ra hiệu rằng không phải mình nói ra bí mật này.
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Lão Saman chảy nước mắt mà cười ha hả:
"Con trai của tên đó, thế mà làm Thần tử của Pamirez giáo ta."
"Ngài Sam, có lẽ đã có một chút hiểu lầm..."
Ánh mắt của Lão Saman hung ác mà trừng một cái, trực tiếp nhổ một ngụm
nước bọt lên mặt của Derius.
"Phi!"
Gendi lập tức tiến lên phía trước, nhưng sau một khắc, trước người của Lão
Saman xuất hiện một bức tường chắn màu xanh lam, đội trưởng Gendi trực tiếp
bị văng ra ngoài.
Lão Saman ôm đầu,
Không dám tin mà lẩm bẩm nói:
"Ta cứ nghĩ rằng là ta sắp phải chết, nhưng thật ra ta vậy mà đã chết từ sớm rồi."