Số 13 Phố Mink

Chương 864

Cửa phòng được mở ra, Ophelia bước đến.

Lúc này Karen nghiêng người dựa vào trên giường, cầm trong tay một chén trà

mà người phục vụ vừa đưa đến, nhấm nháp.

Ophelia đi đến trước người của Karen, ngồi xuống bên giường, lo lắng mà hỏi

thăm:

"Vết thương khôi phục thế nào rồi?"

"May mắn nhờ tự tay cô cứu chữa, nếu không vết thương của tôi có lẽ đã ổn từ

sớm rồi."

Nghe nói như thế, vẻ mặt của Ophelia có hơi cứng lại một chút, cũng không nói

chuyện.

Karen lập tức đặt chén trà xuống, nói: "Chỉ là nói đùa thôi, cảm ơn sự chăm sóc

của cô, đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng thụ được."

Ophelia lắc đầu, nói: "Anh làm như thế nào, mới tỉnh lại từ lúc trọng thương lại

trở nên lạc quan đến như vậy?"

"Chỉ cần một ngày không chui vào trong quan tài mà nằm thì tôi đều duy trì tâm

trạng tốt đối với cuộc sống."

"Vậy thì sau khi nằm vào trong quan tài thì sao?"

"Như vậy thì sau khi chui vào quan tài có thể giữ được ký ức của cơ bắp, nói

không chừng sau khi chết còn có thể giữ nụ cười trên môi mình."

"Có muốn ăn chút gì không?"

Karen giật mình: "Cô muốn tự mình nấu à?"

"Không phải, để tôi dặn dò nhà bếp chuẩn bị."

"Cái gì cũng được."

"Sau đó thì sao, bây giờ cần phải làm những gì?" Ophelia hỏi, "Anh đã cứu tôi,

anh không chết, anh trọng thương, anh tỉnh dây rồi, bây giờ tôi ngồi ở bên

giường bệnh của anh, anh rất lạc quan, vết thương bởi vì được xử lý kịp thời

nên không có nguy hiểm gì... Còn tôi bây giờ cần phải làm gì đây?"

"Cô có thể mỉm cười mà đối diện với cuộc sống."

"Anh đang gạt tôi."

"Không, tôi không có."

"Anh đang gạt tôi." Ophelia nói một cách kiên định, đồng thời, khóe miệng của

cô còn lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này, có chút lạnh lẽo, "Tôi muốn nói là

tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cho anh, nếu tôi biểu lộ ra tình cảm của mình dành cho

anh, anh chắc chắn sẽ lại đem vị hôn thê của mình ra để qua loa tôi, hoặc là đem

cái đề tài này lại đánh trống lảng để chuyển chủ đề."

"Tôi có làm thế sao?"

"Anh sẽ."

"Thì ra chúng ta đều hiểu nhau như vậy."

"Từ nhỏ đến lớn, thứ tôi muốn đều có thể dành được."

"Đây không phải là một phương pháp dạy con tốt, sau này tuyệt đối không thể

cưng chiều con của cô như vậy."

"Cho nên, cư xử đúng mực con mẹ nó!"

Ophelia nói thô tục, đây là lần thứ nhất Karen nhìn thấy công chúa tôn quý nói

lời thô tục.

Sau đó, Karen phát hiện tay của mình bị Ophelia bắt lấy, Karen không có rút về

lại, nhưng sau một khắc, ngón tay Ophelia cùng giao nhau với ngón tay của

mình, Karen bắt đầu thử rút tay về.

Thông qua kinh nghiệm đối phó với đội trưởng trước đây, trên phương diện

thuật pháp mình cũng không kém hơn Ophelia, nhưng Ophelia là một vị võ sĩ

Ám Nguyệt, trên cơ sở sức mạnh cơ thể, lại mạnh hơn bản thân mình quá nhiều.

Lúc cô ấy chiến đấu với đội trưởng thì không ngừng bị ép vào thế yếu, nhưng

đối thủ dù sao cũng là đội trưởng.

Khi Ophelia dùng sức, Karen muốn lấy tay của mình ra, cũng có chút không

thực tế, mà Karen cũng phát hiện ra rằng, khi mình dùng sức, Ophelia cũng

dùng sức mạnh hơn.

Cuối cùng, Karen thỏa hiệp, không có tiếp tục so sức lực, bởi vì nếu tiếp tục

tăng thêm, thì phải sử dụng thuật pháp để đánh một trận với Ophelia ở trên

giường.

Nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng Ophelia cũng không có biến mất, sau khi cô

bắt lấy tay của Karen, nghiêng người về trước, một cái tay khác ôm lấy eo của

Karen, mặt dán ở trên lồng ngực của anh.

Karen vô ý thức muốn đưa tay dời cái tay của công chúa đang ôm eo của mình,

nhưng tựa như cảm giác được động tác của mình, Ophelia dùng lực, càng ôm

Karen chặt hơn.

Đầu của cô, còn đổi tư thế ở trước ngực của Karen, tìm kiếm được một góc độ

thoải mái hơn.

"Thật xin lỗi, lần thứ nhất gối đầu lên lồng ngực của đàn ông, không có kinh

nghiệm."

"Việc này..."

"Anh có thể tiếp tục phản kháng, cũng không có chuyện gì, coi như là lúc anh

không bị thương, lúc đánh cận chiến anh cũng không phải là đối thủ của tôi, chớ

nói chi là trên người anh bây giờ còn đang bị thương."

"Không được..."

Đã có lúc Peia từng phàn nàn với Fanny, cô ta bảo cô ta hối hận vì lúc trước gặp

mặt Karen lần đầu tiên ở văn phòng của đội trưởng, không có cưỡng ép mà ăn

anh ta, kết quả sau một thời gian trôi qua, cô ta phát hiện mình đánh không lại

Karen.

Tất nhiên, Ophelia không có phạm sai lầm như thế giống như Peia.

Karen liền tiếp tục ngồi ở trên giường, Ophelia cứ như vậy mà tựa ở trên người

của Karen.

Trên mặt của công chúa điện hạ không có vẻ ưu sầu và băn khoăn, cô tựa như

đã thấu hiểu, không, là sự chỉ dẫn của Ám Nguyệt.

Cô cũng không phải là một cô học sinh trong trường học, cô không thích biểu lộ

mặt ngoài kiên cường rồi sau lưng đi khóc thút thít, cô là công chúa, là một vị

võ sĩ.

Nếu như không cách nào làm cho hai bên cùng có tình cảm, vậy thì trước hết cô

cứ để một mình bản thân vui vẻ là được

Sau khi nghĩ thông suốt việc này, nội tâm của cô lập tức trở nên thoáng đãng.

"Ophelia..."

"A, không nên nói những lời khiến tôi mất hứng nữa, có thể sao?"

"Thế nhưng là..."

"Xin đem tay của anh đặt ở trên lưng của tôi, đây mới là một hành vi đúng

mực."

"Thế nhưng là..."

"Chỉ là một cái yêu cầu nho nhỏ vậy mà anh cũng không thể thỏa mãn tôi sao?

Coi như là giúp một người bạn thôi."

Karen đưa tay đặt ở trên lưng Ophelia.
Bình Luận (0)
Comment