Số 13 Phố Mink

Chương 865

Ophelia tiếp tục tựa lên ngực của Karen, vẻ mặt thả lỏng thư giãn.

"Anh cũng ôm chầm vị hôn thê của mình như thế này sao?"

"Ôm chầm."

"Cô ấy có phải rất biết quan tâm người khác, rất dịu dàng?"

"Đúng thế."

"Cô ấy sẽ không giống như tôi thế này, ngay cả tư thế dựa người cũng không

biết? Tôi không có ý nói cô ấy có kinh nghiệm phong phú, ý tôi muốn nói là, có

lẽ tôi thật sự không phải là kiểu mẫu mà anh ưa thích, anh thích người dịu dàng

đoan trang, có đúng hay không?

Không có việc gì đâu, anh cứ trả lời tôi như bình thường, tôi chỉ muốn nghe

được câu trả lời thật lòng."

"Đúng."

Sau khi cái chữ "Đúng" này nói ra khỏi miệng, Karen cảm giác được phần eo

của mình bị xiết chặt hơn, đã nói trước là sẽ không có việc gì rồi mà?

"Anh đã nói, anh và vị hôn thê của mình là được gia đình hai bên sắp xếp gặp

mặt để quen biết nhau."

"Ừm, đúng thế."

"Nếu như đối tượng hẹn hò đầu tiên của anh là tôi thì anh sẽ chấp nhận sao?"

Karen do dự.

"Trả lời."

Ophelia bắt đầu thúc giục.

"Sẽ."

"Vì sao?"

"Bởi vì dáng vẻ của cô nhìn rất đẹp."

"Anh xem xét một cô gái chỉ vì vẻ ngoài của họ có dễ nhìn hay không à?"

"Lần đầu gặp mặt ra mắt, không nhìn bề ngoài thì nhìn cái gì?"

"Cho nên, là bởi vì tôi tới chậm, đúng không?"

"Xem như là do vận mệnh đi."

"Nhận định của anh dành cho tình yêu thật nông cạn, Karen."

Là con dân của Đảo Ám Nguyệt, đều là chịu sự ảnh hưởng từ câu chuyện tình

yêu của Bernard mà lớn lên, tình yêu đối với bọn họ, vốn là mang theo sắc thái

của chủ nghĩa lãng mạn.

Karen thật rất muốn nói cho cô biết, tình yêu của tổ tiên Bernard nhà cô rốt

cuộc có bộ dáng thật sự như thế nào.

"Ophelia, biết vì cái gì mà những câu chuyện về tình yêu trên đời này đều được

mọi người truy cầu không, bởi vì mọi người thường thích theo đuổi thứ mà

mình không thể có được trong hiện thực từ trên tác phẩm nghệ thuật.

Có lẽ cô sẽ cảm thấy sự nhìn nhận của tôi về tình yêu rất nông cạn, nhưng cô sẽ

phát hiện rằng, thật ra tôi đã hạnh phúc hơn phần lớn người trên cuộc đời này."

"Anh cũng không thể lớn tuổi hơn tôi được." Ophelia nhắc nhở, "Nhưng dù sao

anh cũng cho tôi thấy dáng vẻ của một người nhìn thấy rất nhiều đời qua một

kiếp người."

"Vậy có lẽ sự trưởng thành của mỗi người đều có tốc độ nhanh chậm không

giống nhau, có lẽ là vì tôi trưởng thành sớm một chút, nhưng có điều,

Ophelia..."

"Tốt, tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không phá hư quan hệ giữa anh và cô ấy,

mặc dù ở trên đảo không có luật về hôn nhân, nhưng lúc tôi đọc tác phẩm của

Maclay, cũng có thể tìm thấy sự đồng cảm với quan hệ một vợ một chồng từ nội

dung của nó.

Anh cũng không cần phải cảm thấy có gánh nặng gì trong lòng của mình, thậm

chí tôi còn có thể mỉm cười mà đi tham gia hôn lễ của hai người."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm, là đi chúc phúc, không phải đi quấy rối."

"Ophelia..."

"Tốt, yên tĩnh một chút đi, để tôi dựa thêm một chút."

Thật lâu sau,

Ophelia cảm giác được trên mặt mình có chút ẩm ướt, có chút ngoài ý muốn mà

ngẩng đầu lên, nhìn Karen, hỏi:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Vết thương... Nứt ra rồi."

...

Sự thật được chứng minh một lần nữa, vết thương vốn có lẽ đang hồi phục lại,

bởi vì Ophelia dốc lòng chăm sóc, trở nên càng nghiêm trọng hơn.

Có điều vẫn còn may, việc trị liệu ở đây rất tốt, đêm khuya lại có một đám bác

sĩ đến dùng thuật pháp trị liệu cho mình, qua một đêm, sáng sớm Karen đã có

thể tự mình bước xuống giường đi rửa mặt.

Đương nhiên, cái này cũng phải cảm ơn đội trưởng tạo ra vết thương vừa đủ.

"Đã thông báo cho đội trưởng của anh rồi, nói rõ tình hình bây giờ của anh, hắn

ta nói sẽ kiếm người khác để thay thế công việc thường ngày của anh, bảo anh

nghỉ ngơi dưỡng bệnh ở đây thật tốt, đội trưởng của anh đúng là người tốt."

"Ừm."

Đúng vậy, đội trưởng thậm chí ước gì mình ở chỗ này ngồi như chăm sóc mẹ

của đứa bé hết tháng ở cữ.

"Hôm nay anh vẫn phải trở về khách sạn sao?"

"Hôm nay là ngày hội nghị khai mạc, tôi muốn đến hiện trường nhìn xem."

Karen nói.

"Anh rất quan tâm đến việc này?" Ophelia hỏi.

"Cô không quan tâm sao?"

"Chi tiết cụ thể của hội nghị thì sau đó có thể biết được."

Karen lắc đầu, nói: "Không giống, tôi muốn đến đó trải nghiệm không khí một

chút, có lẽ sau một ngày ngồi dự thính, ngày thứ hai sẽ cảm thấy lười không

muốn đi."

"Nếu như anh cảm thấy buồn chán thì tôi có thể dẫn anh đến những nơi khác

trên đảo để đi dạo."

Karen không có từ chối, mà chỉ nói: "Được."

Bữa sáng rất thịnh soạn, nhất là món trứng rùa, rất ngon, dùng thìa múc ra ăn,

hương vị này, thật sự có thể khiến người ta mê say.

Karen cảm thấy, món trứng rùa này thậm chí có thể rung chuyển vị trí của món

mì Dương Xuân về bữa sáng trong lòng mình.

Chỉ tiếc, Karen nghe Ophelia giới thiệu nói loại trứng rùa này là chú của cô,

tướng quân Tafman cố ý tìm kiếm lúc đi thuyền trên biển mà lấy được, xem như

là công chúa của Đảo Ám Nguyệt muốn ăn món này hàng ngày cũng không

được, chớ nói chi là mình.

Cho đến trước mắt, trừ hạt cà phê mà mèo nhà mình uống dùng phiếu điểm để

mua, những người còn lại còn không xa xỉ đến mức ăn đồ ăn mua bằng phiếu

điểm
Bình Luận (0)
Comment