Karen nhìn quả bóng dưới chân, à không, đầu người, trong nháy mắt anh lại có
cảm giác muốn nhấc chân lên đón bóng, nhưng đến cùng vẫn khắc chế nó lại.
Trái lại thì anh cũng không bị tình huống trước mắt dọa sợ, chẳng qua là cảm
thấy rất ngạc nhiên.
Sự đấu đá giữa những người đứng đầu trong gia tộc, thường thường sẽ có vẻ rất
đẫm máu và tàn khốc, điểm này, anh sớm đã chuẩn bị tâm lý trước, cũng không
phải không thể nào đoán trước được, nhưng mở màn như thế này, để Karen thấy
rất tò mò, sự kiện này tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Giai điệu đã lên cao đến như vậy, ngươi làm sao tiếp tục hát tiếp đây?
Ophelia cúi đầu nhìn đầu của anh trai mình, hít sâu một hơi, sau đó cái gì cũng
không nói.
Quan hệ của cô và ba người anh trai mình đều rất bình thường, riêng lúc cử
hành khánh điển gia tộc sau khi thành niên, thì thông thường cũng không thấy
mặt nhau, mà lại, lời nói lúc trước của Dante, để cô cảm thấy bận tâm rằng
Karen có thể hiểu lầm mình hay không.
Lúc trước khi vừa tới Wien, ở trên xe, cô từng tán gẫu với Karen về cuốn « Nhật
ký bí mật của Luojin », người bình thường đọc quyển sách này, là vì dòm ngó
sự xa hoa lãng phí và hoang đường thật sự của xã hội thượng lưu, nhưng khi cô
đọc cuốn sách này, thì nó giống như văn học tả thực.
Tộc trưởng Wiener nhìn đầu của con trai, sau đó lại nhìn về phía em trai mình.
"Tafman!"
Tafman hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của anh mình, mà là hướng ánh
mắt của mình về phía Karen, giống như là đang chờ cậu trả lời của anh.
Karen mở miệng nói: "Lời xin lỗi chân thành đến như vậy, tôi cũng không có
cách nào mà từ chối."
Tafman lại lắc đầu nói: "Lúc nãy nó vừa mới nói, là do chính trưởng cận vệ đã
phản bội, việc này chứng minh rất có thể bản thân nó cũng không biết rõ tình
hình, bốn tên sát thủ hóa trang thành phục vụ kia, thực lực rất yếu, ta nghe được
báo cáo nói trong đó một tên lại uống độc để tự sát, nhưng ai lại chưa từng nghe
nói qua thuật Thức tỉnh của Trật Tự Thần Giáo?
Dùng bốn tên sát thủ thực lực bình thường, hơn nữa còn dùng thủ đoạn là uống
thuốc độc tự sát để diệt khẩu, nói như thế nào đây, so sánh với con côn trùng
dùng để hạ độc kia, chênh lệch thật sự là hơi lớn, cậu nói có đúng không?"
"Tôi cũng cho là như vậy, tướng quân."
Tafman chỉ chỉ lên đầu người nằm ở trên mặt đất, nói: "Cho nên, là có người
muốn giết cậu, sau đó cố ý vu oan cho Dante."
"Đúng thế."
"Như vậy kẻ này sẽ là ai?" Tướng quân Tafman có chút tiếc nuối mà nói, "Ai,
có chút đáng tiếc, đầu đã bị ta chặt xuống, không có cách nào để Karen dùng
thuật thức tỉnh để gọi nó dậy mà tra hỏi."
"Tafman!"
Tộc trưởng Wiener hô tên của em trai mình một lần nữa.
"Xem ra, hung thủ sau màn thật sự có vẻ là ta, bởi vì ta vội vã giết người diệt
khẩu, có đúng không?"
Karen cũng không đáp lại.
Tafman mình lại cười, nói: "Nhưng ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Ophelia,
người mà nó thích, chẳng cần biết tên đó là ai, có thân phận gì, ta cũng sẽ không
nỡ mà tổn thương hắn."
"Tafman!"
Đây là lần thứ ba mà tộc trưởng Wiener hô to tên của em trai mình.
"Anh, nếu như lúc gặp phải chuyện như thế này mà anh chỉ biết là lớn tiếng mà
kêu tên của tôi, vậy thì còn không bằng anh ngậm miệng lại, đừng ảnh hưởng
đến lát nữa khi đồng hồ treo tường báo giờ."
"Cậu..."
"Trưởng cận vệ của Dante, đã từng là đệ tử của trưởng lão Rojor, trưởng lão
Rojor chỉ có một người con gái, gả cho tộc trưởng của chúng ta, sinh ra Đại
điện hạ."
"Tafman, cậu đang có ý gì?"
"Người biết thân phận của Karen, vốn cũng không nhiều, tôi, anh, và mấy vị
trưởng lão kia, ám sát lần này là nhằm vào Karen, người cuối cùng được lợi sẽ
là ai? Xem ra là do những ngày nay Ophelia và Karen đi với nhau quá gần, bị
một ít vài người biết, một vài người cũng rõ ràng, một khi Ophelia ở cùng với
Karen, vậy sẽ mang ý nghĩa rằng câu chuyện tình yêu xưa kia của tổ tiên
Bernard và tiểu thư Pall được kéo dài, việc Ophelia kế thừa vị trí tộc trưởng tiếp
theo, gần như đã không còn cách nào thay đổi.
Thậm chí, dựa trên câu chuyện và huyết thống của Karen, với thân phận là
chồng của Ophelia, cũng có thể danh chính ngôn thuận mà tham gia vào việc
quản lý Đảo Ám Nguyệt.
Một vài người, cũng không hi vọng đứa cháu ngoại duy nhất của mình mất đi vị
trí tộc trưởng a."
"Tafman, cậu đã giết Dante, chẳng lẽ cậu còn muốn ra tay với đứa con trai tiếp
theo..."
"Anh tin tưởng rằng việc mà ông ngoại nó sắp đặt mà bản thân nó có thể lại
không biết sao, việc mà đứa con trai trưởng kia của anh thích làm nhất đó là
chạy tới chỗ ông ngoại của nó mà quỳ khóc lóc kể lể về bất công mà nó gặp
phải, đó cũng không phải là bí mật gì, cũng rất nhiều người biết."
"Chứng cứ, chứng cứ đâu!"
"A, chứng cứ chính là..."
Tafman phủi tay, một cánh cửa trong phòng bị kéo ra, từ bên trong có một tên
hộ vệ mặc áo giáp bước ra, trên mặt để râu quai nón.
"Trưởng cận vệ của điện hạ Dante, bái kiến tộc trưởng, bái kiến tướng quân, bái
kiến điện hạ!"
"Đây chính là chứng cứ, vị trưởng cận vệ này là một người vẫn luôn trung thành
với Ám Nguyệt, mặc dù hắn ta đã từng học tập võ đạo ở chỗ của trưởng lão
Rojor, nhưng sự trung thành của hắn vẫn luôn dâng hiến cho Ám Nguyệt.
Bởi vậy, hắn đã gọi điện thoại báo cho tôi biết về việc trưởng lão Rojor đã viết
thư đến để sắp xếp cho hắn làm nội gián ở chỗ của Nhị điện hạ, hôm qua, hắn
còn cố ý tới tìm ta, nói cho tôi rằng trưởng lão Rojor sắp xếp cho hắn ta làm một
việc, đó chính là hỗ trợ ám sát Karen, rồi vu oan cho Dante.
Ở chỗ của hắn, còn giữ lại tín vật và thư tín mà trưởng lão Rojor gửi cho hắn,
anh à, chứng cứ mà anh muốn muốn đều ở chỗ này."