"Hắn là người của cậu sau?" Tộc trưởng Wiener hỏi.
"Là người của Đảo Ám Nguyệt." Tafman sửa lời.
"Cậu đã sớm biết bọn họ muốn ra tay với Karen?"
"Đúng vậy, hắn đã báo cáo với tôi." Tafman gật đầu thừa nhận, "Nhưng xảy ra
một chút vấn đề, thời gian mà hắn báo cáo cho tôi là sau khi hội nghị đàm phán
kết thúc, lúc tất cả mọi người đang thả lỏng giải trí, không nghĩ tới, đêm nay lại
tiến hành trước thời hạn."
Hộ vệ trưởng lập tức nói: "Đúng vậy, tối nay là đột phát tình huống, bởi vì tối
nay Karen tiên sinh tới tắm suối nước nóng, bọn hắn liền tự tiện trước thời hạn
hành động, côn trùng cùng cái chén, là Marjor trưởng lão đã sớm cho xuống."
Tafman nhìn về phía Karen, nói: "Chớ có trách ta không có thông báo cho cậu
biết trước, đây là việc xấu trong nhà, ta cũng muốn che giấu, cố gắng để cho cậu
có lòng hảo cảm đối với Đảo Ám Nguyệt mà không phải nhìn thấy những việc
dơ bẩn này, dựa theo kế hoạch của ta, ta chuẩn bị giải quyết hết bọn chúng trước
khi bọn chúng ra tay, để cậu có thể hưởng thụ chuyến hành trình này bình yên."
"Tôi không trách ngài, tướng quân."
Mọi việc diễn biến quá nhanh, Dante vừa mới chết, kết quả thì bên này lại xuất
hiện manh mối liên quan đến kẻ sau màn thật sự, mà vị cận vệ trưởng này vậy
mà lại trực tiếp phản bội rồi đứng ra để làm nhân chứng.
Chẳng khác gì là lược bỏ tất cả các bước điều tra, còn lại, ngoại trừ trực tiếp
cũng vẫn chỉ là trực tiếp.
"Vậy cậu vì sao còn giết Dante!" Tộc trưởng Wiener chất vấn.
"Thuộc hạ thân cận nhất của mình là con cờ của kẻ khác, bản thân mình luôn bị
lừa gạt mà không biết, lúc gặp việc lại trở nên hốt hoảng lúng túng, chuyện gì
cũng đều phun ra ngoài, anh à, giữ lại đứa con trai phế vật như vậy thì thật sự
lãng phí bánh mỳ của Đảo Ám Nguyệt chúng ta."
"Cậu..."
"Được rồi, chuyện bây giờ mặc dù có một chút sai lầm xảy ra, nhưng cuối cùng
Karen và Ophelia đều rất an toàn, tôi cảm thấy việc cần làm trước mắt là cho
Karen một cái kết quả xử lý thích hợp.
Anh à,
Đưa cho tôi mượn lệnh bài của tộc trưởng một chút, tôi muốn điều động đội cận
về của anh."
"Cậu muốn ta đưa lệnh bài tộc trưởng của mình cho cậu, điều động đội cận vệ
của ta, sau đó..."
"Đúng, sau đó đến giết chết con trai trưởng của anh, bởi vì tin tức được phong
tỏa rất tốt, tin tức mà nó nhận được bây giờ chắc hẳn là Karen chết rồi, Dante
đang bị hỏi tội, nói không chừng bây giờ nó đang nâng ly uống rượu đỏ để chúc
mừng đấy.
A,
Trưởng lão Rojor có lẽ cũng đang ở chỗ của nó, hai ông cháu đang cùng nhau
nâng ly chúc mừng về việc này."
"Tafman, cậu cũng quá không tôn trọng người anh trai và vị tộc trưởng này của
mình rồi đấy?"
"Anh à, vậy anh có biết không, vào mấy tháng trước, trong hạm đội từng phát
sinh qua một vụ làm phản nhằm ám sát tôi, nhưng bị đàn áp kịp thời, nguyên
nhân là cái gì, là bởi vì tôi vẫn luôn kiên quyết ủng hộ Ophelia.
Nếu như tôi không xem anh là anh trai của mình, cũng sẽ không để anh làm tộc
trưởng, tôi cũng không phải quay về đảo một mình, mà là dẫn hạm đội của mình
cùng về.
Đến lúc đó, anh có thể đi hỏi những người thủy thủ kia một chút xem, bọn họ
nghe lời vị tộc trưởng là anh, hay là nghe lời tôi."
"Cậu... cậu..."
Tafman bước lên trước, đưa tay tháo lệnh bài treo bên hông của Wiener xuống,
Wiener tộc trưởng vô ý thức muốn đưa tay đi ngăn cản:
"Anh à, nếu anh tiếp tục ngăn cản tôi, đêm nay tôi sẽ quay về biển."
Cả người tộc trưởng Wiener đều ngây ngẩn.
Tafman cầm lấy lệnh bài, nhìn về phía Karen và Ophelia, nói: "Xe ngựa đã
chuẩn bị xong rồi, cùng đi chứ."
Karen cũng không từ chối, bởi vì Tafman cũng không cho mình khoảng trống
để từ chối, từ lúc mình bước cái phòng khách này cho đến bây giờ, thì mọi việc
phát sinh đều nằm trong sự điều khiển của Taffman.
Người đàn ông này nắm giữ quyền chỉ huy quân đội của Đảo Ám Nguyệt, quả
thực có tư cách hoành hành không sợ ai ở đây.
Ông ta không làm tộc trưởng, nhưng ông ta là người có thế lực mạnh nhất ở hòn
đảo này.
Xe ngựa tiến lên, Tafman ngồi phía đối diện, Karen ngồi bên cạnh Ophelia.
Nửa đường, lại có một người đi đến, hôm qua lúc hội nghị Karen đã được gặp,
đứng ở sau lưng của tộc trưởng Wiener, là Tam điện hạ.
Tam điện hạ giống như là vừa mới bị gọi dậy từ trong chăn, mặc quần áo ngủ
trên người, tóc tai rối bời.
"Chú, có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
Tafman cũng không có trả lời hắn, mà là đem một cái túi đặt bên cạnh đưa qua,
Tam điện hạ đưa tay nhận lấy, mở ra, lập tức hét rầm lên, bên trong rõ ràng là
đầu của anh hai mình.
"Nó quá ngu xuẩn, nên chết rồi."
"Anh hai... Chết rồi..."
Tafman đưa tay vuốt ve đầu của Tam điện, hiền lành nói: "Đáp ứng với ta, về
sau không nên ngu xuẩn như vậy, được chứ?"
"Cháu... cháu sẽ không..."
"Ừm, chúng ta bây giờ muốn đến tìm anh cả của cháu, trên con đường đến vòng
tay ôm ấp ấm áp của Ám Nguyệt, một mình anh hai của cháu lên đường có lẽ sẽ
quá cô đơn, làm anh cả, lẽ ra phải theo cùng để làm bạn."
"Anh cả... anh cả..."
"Sống cuộc đời mình cho tốt, sống một cách có quy tắc, ta và cha của cháu cũng
là anh em, trong lòng ta cũng thương ông ấy, không hi vọng đưa con trai cuối
cùng của ông ấy cũng không còn."
"Cháu... Cháu hiểu rồi... Chú... Cháu hiểu rồi."
Karen giờ mới hiểu được, đây là trên đường đi giết gà, vừa lúc dắt theo một con
khỉ.
Lúc này, đã đến phủ của Đại điện hạ, là một khu biệt thự rất cao cấp.
Hoàng cung của Đảo Ám Nguyệt giống với nơi làm việc hơn, trên cơ bản thì
quyền quý đều có phủ riêng của mình ở bên ngoài.
Từng đội từng đội võ sĩ mặc áo giáp trên người xông vào trong vườn, bao vậy
biệt thự lại, hộ vệ trong biệt thự thì lập tức cảnh giác, ra ngoài cùng nhau giằng
co.
Tafman mở miệng nói với một thuộc hạ thân tín bên cạnh: "Đi, nói cho những
hộ vệ ở trong, gia đình của bọn họ đều đã bị chúng ta khống chế, nếu không ra
đầu hàng, thì đêm nay cả gia đình của họ sẽ được đưa đến Ám Nguyệt để đoàn
tụ."
"Vâng, tướng quân."
Uy hiếp bằng cách trực tiếp nhất, thường thường có thể mang đến hiệu quả rõ
ràng nhất.
Vì sao những người diễn vai phản diện đều thích sử dụng người nhà để uy hiếp
người khác, bởi vì dưới tình huống bình thường thì cách uy hiếp này là có hiệu
quả nhất.
Rất nhanh, bọn hộ vệ trong biệt thự nhao nhao bỏ đao kiếm xuống, đi ra đầu
hàng.
"Chú Tafman, ngài đến chỗ của cháu để làm khách sao, mau mau mới vào, chỗ
cháu có rượu ngon, vốn là đang định đưa đến cho chú."
Đại điện hạ hình như cũng không quan tâm tình huống ở xung quanh, chủ động
đi ra ngoài cổng.
Tafman xuống xe ngựa.
Ophelia mím môi;
Hai mắt của Tam điện hạ nhắm nghiền;
Karen thì có chút hăng hái mà thò đầu ra, không muốn bỏ qua từng chi tiết nào.
Đại điện hạ đi về phía Tafman,
Tafman đi về phía Đại điện hạ;
Lúc khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến một khoảng thích hợp, Tafman
đưa tay, cầm lấy thanh kiếm của một tên cận vệ ở bên cạnh, sau đó, vung
xuống!
Không có lời chào hỏi, không nói nhảm câu nào, không giảng giải đạo lý, chỉ
trực tiếp như vậy.
Tafman xách đầu của Đại điện hạ lên, giống như là ném bóng chuyền mà ném
vào trong xe ngựa.
Karen đưa tay bắt được, được lắm, lại là một phần lễ tạ lỗi vừa thành khẩn mà
lại nặng tay.
Trên mặt của Đại điện hạ, vẫn còn giữ nụ cười chào hỏi chú mình.
Thứ này cũng không tiện mà giao cho Ophelia, mặc dù Karen rất rõ ràng tâm
tính của Ophelia rất rắn rỏi, nhưng anh cũng không muốn Ophelia phải cầm thứ
đẫm máu này
Cho nên, Karen đưa đầu của Đại điện hạ cho Tam điện hạ.
"Cho ngài."
"Cảm... tạ..."
Đầu óc của Tam điện hạ đã mất đi khả năng suy nghĩ, lại còn nói một lời cảm
ơn với Karen, sau đó mỗi tay ôm đầu của một người anh, muốn khóc lại khóc
không được, cả người chỉ có thể không ngừng run rẩy.