Số 13 Phố Mink

Chương 889

"Đội trưởng, sự việc, chính là như vậy, trải nghiệm đêm nay có chút phong phú,

tôi nghi ngờ, tộc trưởng và tướng quân, đối với việc làm của những người kia

rất rõ ràng, chỉ có điều bởi vì một vài nguyên nhân, dẫn đến việc này có thay

đổi, Ophelia uống phải độc dược, con côn trùng kia..."

"Karen, nhớ kỹ chuyện ta kể cho cậu nghe về lúc ta dưới đáy biển không?"

"Nhớ kỹ, cho nên, con côn trùng kia..."

"Đúng vậy, nó chính là con côn trùng kia, khắc sâu trong ký ức ta, lúc dưới đáy

biển ta ăn phải tảo biến có chứa trứng của bọn chúng, cũng là một loại côn

trùng, bọn chúng sinh trưởng và phát triển trong cơ thể của ta, mặc dù bọn

chúng về sau lại rời khỏi cơ thể của ta nhưng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ

quên được bọn chúng.

Bây giờ thì ta nhớ ra rồi, đó là trùng nguyền rủa, là nguyền rủa tạo ra từ thù hận

của Philias đối với tộc Ám Nguyệt, ha ha, loại côn trùng này, tựa hồ chỉ có sự ô

nhiễm cực mạnh đối với huyết thống của tộc Ám Nguyệt."

"Vậy vì sao người của tộc Ám Nguyệt còn giữ nó lại, không diệt trừ bọn chúng

hoàn toàn?"

"Bởi vì nó hữu ích, ví như, lúc nội đấu, làm sao nào, rất khó giải thích vấn đề

này sao?"

"Không, có thể hiểu được."

Karen nhẹ gật đầu, nhân tính cho phép, cho dù là có thể là loại vũ khí có thể hủy

diệt mình, nhân loại cũng giống vẫn say mê nó như vậy.

Ví như, rất nhiều cấm chú trong giới giáo hội, rõ ràng là cấm chú, nhưng có

không ít người rất khát vọng có được chúng

"Cậu dùng máu tươi của mình mà cứu được Ophelia, cậu có biết nếu tộc trưởng

Wiener và tướng quân Tafman biết được chuyện này, sẽ có hậu quả gì sao?"

"Thân phận của tôi rất có thể vì vậy mà bị bại lộ, nhưng bây giờ tôi vẫn không

hối hận khi làm vậy."

"Không, thân phận của cậu không chỉ sẽ không bại lộ vì việc này, ngược lại sẽ

trở thành kẻ tôn quý nhất trên toàn đảo Ám Nguyệt, bởi vì Philias đã từng để lại

lời nguyền rủa về đám côn trùng này, bọn họ chắc chắn cũng nhỡ rõ về lời

nguyền rủa ấy."

Đội trưởng lấy ra một ly rượu từ trong ngăn kéo tủ đầu giường, lộn ngược lại

giơ lên trên đầu, đưa tay sờ sờ đáy chén;

Sau khi xác nhận không có gì lạ, mới rót rượu đỏ vào, lắc lắc cái chén, uống

một ngụm lớn.

"Lúc đứng cùng với cậu, sẽ khiến ta thấy bớt vui rất nhiều, bởi vì cuối cùng cậu

đều sẽ hấp dẫn sức chú ý, sau đó ngay cả ta, cũng sẽ bị tác động đến. Tuy nói là

vàng cũng sẽ phát sáng, nhưng cậu lại là một cái bóng đèn."

"Đội trưởng..."

"Ta không phải trách cậu, có đôi khi không được chú ý, cho dù sự vui vẻ cũng

sẽ mất đi hơn phân nửa nhưng ta vẫn rất vui."

"Đội trưởng, ngài có sợ thân phận của mình bại lộ trước mặt Trật Tự Thần Giáo

không?"

"Nói thật, cũng không phải là quá sợ hãi, mặc dù ta biết một khi thân phận của

ta bại lộ, kết cục của ta chắc chắc sẽ rất thê thảm, nhưng ta cũng không sợ hãi,

bởi vì ta vẫn luôn trung thành với Trật Tự, mặc dù người ở phía trên trên cơ bản

cũng không thèm để ý đến tên tàn dư Ánh Sáng như ta trung thành với ai, nhưng

chính ta có thể rõ ràng. Còn cậu thì sao, không sợ à?"

"Tôi đã nghĩ tới vấn đề này, tôi sẽ không sợ sệt, tôi che giấu, là vì nhìn thấy

cảnh vật tốt đẹp hơn, mà không phải chỉ tránh né ở nơi hẻo lánh không dám

nhìn mặt người khác."

"Trên bản chất, cậu và tôi là một loại người, đúng, trong lúc cậu miêu tả vừa

nãy, Tafman chặt đầu của cháu ông ta xuống rồi đá qua chỗ cậu như một quả

bóng, lúc đó cậu có cảm giác muốn đá lại cho ông ta không?"

"Không có."

"Thật à?"

"Làm sao tôi lại có đam mê kỳ lạ như vậy."

"Ha ha."

"Đội trưởng, cung tưởng niệm ngày mai, ngài vẫn định tiếp tục sao?"

"Tiếp tục, vì cái gì mà không tiếp tục, đây mới là tiệc vui mà ta cố ý chuẩn bị."

Đội trưởng giơ ly rượu đỏ, đứng người lên, nhẹ nhàng dạo qua một vòng trong

phòng, tiếp tục nói:

"Không chỉ trước mặt của tộc Ám Nguyệt đã phản bội ta năm xưa, hơn nữa còn

ở trước mặt của hai đại thần giáo chính thống là Trật Tự Thần Giáo và Luân Hồi

Thần Giáo, Dorons, sẽ phát ra tiếng gầm thét trở về của Ánh Sáng!

Cái này giống như khi người của kỷ nguyên tiếp theo căn cứ theo những sự kiện

lớn xảy ra trong kỷ nguyên này mà biên soạn lại thần thoại tự thuật vậy.

Ông nội của cậu cho nổ Trật Tự Thần Điện, chính là mở màn cho Chư Thần trở

về;

Mà ở trên hải đảo, một tiếng rít gào của Thần thú Ánh Sáng, thổi lên cờ lệnh

báo hiệu cho sự trở về thật sự của Chư Thần!

Ánh Sáng,

Cuối cùng rồi sẽ giáng lâm một lần nữa trên thế gian này, vì thế gian này, mang

đến một Trật Tự mới..."

Neo ngây ngẩn cả người, sau đó đưa tay gõ gõ đầu của mình:

"Đáng chết, sao lại còn mang theo Trật Tự."

Lập tức,

Neo vừa cười nói:

"Tức chết ngươi, khiến ngươi tức chết, ha ha ha."

Có đôi khi Karen thật sự không thể nào phân biệt rõ ràng, đội trưởng đến cùng

là lạc lối thật hay giả vờ, có lẽ đội trưởng chỉ là hưởng thụ cảm giác thật thật giả

giả này, tựa như là những người thích uống rượu và hút thuốc lá, cũng là thích

cảm giác được tác dụng có hại của nicotin và cồn đối với não mình.

Nằm dài trên giường, hai tay Karen khoanh lại đặt dưới đầu.

Bên kia thì đội trưởng vừa uống rượu vừa để cồn nói chuyện, thật lâu sau đó

cũng yên tĩnh lại, nằm xuống giường.

"Ngài Karen, ngài cảm thấy thần Ánh Sáng vẫn còn tồn tại sao?"

Karen và Neo đã chia sẻ với nhau rất nhiều bí mật, nhưng cho tới bây giờ, Neo

cũng không biết tất cả bí mật của mình, bởi vì bí mật trên người Karen thật sự là

rất nhiều.

Ví như, đội trưởng cũng không biết thứ giấu dưới cái đuôi mèo của Pall.

Một người, ngay cả ngón tay đều đã rơi mất, vậy người này, còn có thể sống

được sao? Cho dù là Thần.

"Ánh Sáng ngay trong lòng của mỗi người chúng ta."

"Câu trả lời rất thỏa đáng, nhưng ta cũng biết rõ, lúc Philias nghe được câu trả

lời này, chắc chắc cũng rất buồn phiền." Đội trưởng nói xong rồi trở mình,

"Nghỉ ngơi, chờ mong ngày mai đến."

"Được rồi, nghỉ ngơi."

"Ngủ ngon, tên cặn bã đùa giỡn tình cảm phụ nữ."

"Ngủ ngon, tên điên thích làm loạn."

"Ngủ ngon, cháu trai bảo bối của Dis."

"Ngủ ngon, kẻ đáng thương bị Philias ký sinh."

"Ngủ ngon, Karen."

"Ngủ ngon, đội trưởng."
Bình Luận (0)
Comment