Sáng sớm, tất cả mọi người xếp hàng trong sân dưới sự dẫn đầu của đội trưởng.
Đại chủ giáo Waffron cùng với Leon và Laure bước vào trong xe ngựa, mọi
người lại hộ tống đội xe đi tới cửa phòng hội nghị.
Hôm nay, Karen cũng không vào phòng hội nghị, Richard thì cùng Marlow đi
vào.
Lúc đầu Richard muốn tìm Karen để cùng đi vào, bởi vì hôm qua cậu ta thăm
hỏi được hoàn cảnh lúc ngồi dự thính trong phòng hội nghị cũng không tệ từ
chỗ của Memphis, cho dù chỉ ngồi dưới ghế dự thính đều có ăn có uống, có cả
bữa ăn nhẹ để lựa chọn.
Nhưng Karen từ chối, Richard bèn đến tìm Memphis, Memphis cũng từ chối.
Cuối cùng, vẫn là đội trưởng gọi tên Marlow đi vào cùng với cậu ta.
Bởi vì những người còn lại cũng không muốn ngồi trong phòng hội nghị suốt cả
ngày, ở trong khách sạn chơi rất vui, ở ngoài khách sạn chơi cũng rất hay.
"Được rồi, giải tán!"
Sau khi đội trưởng tuyên bố giải tán, từng người rảo bước rời đi, Karen nhìn
bóng lưng của đội trưởng, anh biết, đội trưởng đang chuẩn bị gây chuyện.
Karen không rời khỏi khách sạn, bởi gì có hơi nhiều việc đã xảy ra mấy ngày
qua, cho nên anh trực tiếp trở về phòng của mình.
Lúc này, Fanny và Peia đẩy cửa phòng vào, hai cô gái đổi một bộ quần áo
thường ngày, có vẻ đang dự định ra ngoài dạo phố.
"Yên tâm, tôi biết cậu không muốn đi, chúng ta chỉ qua đây chào hỏi thôi." Peia
nói.
"Chuyện tối ngày hôm qua, đã giải quyết rồi sao?" Vanni hỏi.
Karen nhẹ gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi đây, tối gặp sau."
"Ừm, tối gặp."
Karen cầm lấy một ly chén, trước khi rót nước vào, học theo tối động tác hôm
qua của đội trưởng mà nhìn đáy chén một chút.
Cái này, một bóng người xuất hiện bên cửa sổ, là Ophelia.
"Còn sớm như vậy mà đã đến đây tìm anh, có phải làm cho tôi có vẻ không chờ
được không."
Các cô gái, luôn luôn hi vọng bản thân mình có thể thận trọng một chút.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phía phái nam cũng biết cách chủ động.
"Sẽ không đâu." Karen lắc đầu.
Ophelia đẩy cửa phòng ra, đi vào, lại thuận tay kéo màn cửa lại, bỏ đi trang
phục kiểu quý tộc Ám Nguyệt.
Có điều bên trong còn có áo lót màu trắng, tính chất rất mềm mại, còn lộ ra vẻ
sáng bóng.
Cô là một võ sĩ, bình thường cần luyện tập võ thuật, lượng cơm cần ăn mỗi
ngày lớn hơn người bình thường rất nhiều, có điều trên người cũng không có
thịt thừa, đương nhiên, cũng không thể gọi là dáng người gầy gò, bởi vì tuổi trẻ,
thể hiện ra sự tràn đầy và nở nang của thanh xuân.
Những điều này, đều là do Karen nhìn thấy từ hai cánh tay lộ ra ngoài của cô.
"Giường của anh là cái nào?"
Karen chỉ một chút.
Ophelia nằm lên giường của Karen, mở chăn ra, trùm lên trên người mình, hai
mắt nhắm nghiền.
Nếu có một cô gái xinh đẹp chui vào chăn của ngươi ngay trước mặt của ngươi
thì ngươi sẽ làm thế nào?
Karen chỉ là yên lặng mà đi đến cuối giường, đắp kín chăn mền lại giúp cô, phủ
hai chân lại.
Trên người cô có một tỏ ra một mùi hương nhẹ, hẳn là sáng sớm trước khi đến
đây đã tắm rửa trước.
Karen lại rót cho Ophelia một ly nước nóng, cũng không bỏ thêm đá, đặt ở tủ
đầu giường.
Sau đó, Karen ngồi xuống giường của đội trưởng, lấy trong vali hành lý ra một
quyển « Vững lòng trước sóng gió » mang theo đến đây.
Ophelia đang ngủ, Karen đang đọc sách.
Không phải Karen đang giả vờ làm bộ gì, bởi vì anh biết có lẽ suốt đêm qua cô
ấy đã không ngủ, cùng với việc trúng độc, mặc dù đã giải quyết, nhưng sự mỏi
mệt và suy yếu cũng không thể tránh khỏi.
Chuyện tối ngày hôm qua, tác động và hậu quả của nó đối với cô rất lớn, cô có
thể chịu được, sẽ không sụp đổ, nhưng cần thời gian từ từ để hồi phục.
Gia đình, vốn nên là bến đỗ ấm áp, nhưng vào tối hôm qua, tình cảm ấm áp này
cũng đã bị phá hủy.
Việc khắc sâu vào ký ức nhất đó chình là cảnh Tam điện hạ ôm đầu hai người
anh của mình.
Nếu so sánh với nhau thì gia tộc Ellen trái lại có vẻ tốt hơn, đương nhiên,
nguyên nhân chủ yếu trong này có lẽ vẫn là bởi vì gia tộc Ellen nghèo túng, có
tranh giành quyền lực thì cũng không có kết quả gì mấy.
Anh cả cưới một người phụ nữ tóc tím, người thứ hai thì tàn tật, đứa con thứ ba
thì si mê với nghệ thuật, lão Anderson cho dù có muốn cho gia đình đấu đá để
có không khí hăng hái một chút thì hiện thực cũng không cho phép.
Karen lật xem quyển sách trong tay này, nội dung bên trong kể về vợ của nhân
vật chính bởi vì một sự cố ngoài ý muốn mà trở thành người thực vật, nhân vật
chính mỗi ngày theo thường lệ, đi làm, tan ca, trò chuyện tán gẫu, xoa bóp và
lau chùi cơ thể giúp vợ mình;
Cảm nhận được sự đau khổ, cảm nhận được việc không cam tâm, từng sinh ra ý
định muốn từ bỏ, sau nhiều lần bồi hồi suy nghĩ, nhưng cuối cùng, vẫn lựa chọn
gánh vác tất cả trách nhiệm.
Karen lật đến trang cuối cùng, phát hiện một trang cuối sách đã bị xé rách.
Tên gọi của chương cuối cùng đó là: "Cô ấy tỉnh?"
Có thêm hai dấu ngoặc kép, điều này chứng minh người vợ sau cùng cũng
không thể tỉnh lại.