Tafman sửng sốt một chút, vị "Tổ tiên" trước mắt này thô tục cũng không tồn tại
ở trong bút ký ghi chép đối với bên ngoài, chỉ tồn tại ở bên trong nhật ký của
các đời tộc trưởng và những người có địa vị cực cao mới có thể nhìn thấy tổ tiên
thực sự ra sao.
Tất cả, tất cả đều là chân thực như thế, nhưng trong lòng Tafman vẫn cảm thấy
có điều khả nghi như cũ.
Ông ta bây giờ vẫn còn chưa ý thức được, lần trước lúc ông ta có loại cảm giác
này, và lần đó cũng chính là lúc ông ta đối mặt với Karen lúc anh “bị thương”
trở về, điểm giống nhau đó là chi tiết vô cùng tỉ mỉ và xác thực, nhưng ông ta dù
sau vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.
Nhưng Tafman dám trực tiếp đưa ra lời thăm dò với Karen, thậm chí dám âm
thầm cảnh cáo trong lời nó, nhưng ông ta cũng không dám làm như vậy với
người đang đứng trước mặt mình lúc này.
Mặc dù, người đứng trước mặt ông ta vốn dĩ cũng là Karen.
"Được rồi, cũng không tệ, xem ra mấy thế hệ bọn ngươi làm rất tốt, đảo Ám
Nguyệt đúng là đã phát triển, nếu không cũng không có tư cách làm chó của
Trật Tự."
Trong lúc nhất thời Tafman cũng không biết nên tiếp lời này như thế nào, mặc
dù chính ông ta cũng đã từng nói câu này với anh trai mình.
"Khôi phục Cung Tưởng Niệm lại như ban đầu, để người bên ngoài vẫn cho là
ta còn đang nằm bên trong."
"Vâng."
"Ta cần tìm một nơi để tiếp tục ngủ say, ba năm sau, ta sẽ tỉnh lại lần nữa, đến
lúc đó ta sẽ gọi ngươi theo để cùng ta đến chỗ kia."
"Vâng."
"Phái người ra bên ngoài tìm chiếc xe ngựa bình thường, ta muốn rời đi, ta
không hi vọng bất cứ kẻ nào biết điểm đến của ta."
"Vâng, xin ngài trước tiên hãy chờ ở phòng sách, tôi sẽ để cho đám thuộc hạ đi
chuẩn bị."
"Được."
Karen đi vào phòng sách, ngồi xuống ở phía sau bàn làm việc.
Sau chốc lát, Tafman đi đến, khẽ cúi đầu, đứng ở vị trí giữa cửa ra vào và cửa
sổ.
Karen thở dài, nói: "Nếu như không phải thời gian thức tỉnh chịu hạn chế, ta
thật rất muốn từ từ dạo chơi trên đảo."
"Nếu như không xem xét đến những nơi đã bị Dorons tàn phá, đảo Ám Nguyệt
bây giờ so với năm xưa thì đẹp hơn rất nhiều."
"Đáng tiếc, lần sau lúc tỉnh lại thì sẽ tham quan kỹ hơn."
"Tôi có thể thông báo cho tộc trưởng đương nhiệm và người thừa kế tộc trưởng
đời tiếp theo tới đây với tốc độ nhanh nhất, ngài có muốn tiếp kiến họ không?"
"Việc ta sống lại, một mình ngươi biết là được rồi, trên thực tế, nếu như không
phải thực lực của ngươi không tệ, lần đầu tiên lúc ngươi thấy mặt ta, ngươi đã là
một cái xác rồi."
"Vâng, tôi đã hiểu ý của ngài, xin ngài hãy yên tâm, về việc ngài phục sinh sẽ
không có người thứ biết ba biết được."
Tộc trưởng Wiener thì thật ra Karen có thể gặp, nhưng vấn đề là ở chỗ
Ophelia...
Lần trước mình che mặt, Ophelia nhìn một chút thì chỉ trong nháy mắt đã nhận
ra mình.
Lần này mặc dù mình đeo lên một tấm mặt nạ hoàn mỹ không có khuyết điểm,
nhưng có thể che giấu được Ophelia hay không thì Karen thật sự cũng không có
lòng tin.
Lỡ như bị phát hiện ra, nguy hiểm hay không thì chưa nói, chủ yếu là xấu hổ.
Chỉ chốc lát, có tiếng đập cửa truyền vào, Tafman đi tới cửa, nói: "Xử lý toàn
bộ?."
"Vâng, thưa tướng quân."
Lại đợi một lát, Tafman mở cửa, làm ra tư thế "Mời" về phía Karen.
Karen đứng dậy, đi ra khỏi phòng sách, xuống dưới lầu.
Tất cả hộ vệ trong khu biệt thự đều không thấy đâu, trong sân, chỉ có một chiếc
xe ngựa, người đánh xe ngồi ở chỗ đó, bị che hai mắt.
Karen ngồi vào trong xe ngựa.
Lập tức, xe ngựa khởi động, chạy ra khỏi khu biệt thự.
Xuyên thấu qua khe hở cửa sổ xe, Karen phát hiện xe ngựa đang chạy về phía
nam thành thị.
Đánh giá thời gian một chút, nếu như Tafman không có phái người hoặc là tự
ông ta đi theo chiếc xe ngựa này mà nói thì hiện tại đã là một nơi an toàn để
xuống xe.
Nếu như ông ta cũng cùng lên xe, vậy thì bây giờ cũng là một vị trí an toàn, bởi
vì kiến trúc bên trong thành trấn rất dày đặc, dân cư cũng đông đúc, lại thêm
một đám người lúc trước được sơ tán vừa mới trở về, trên đường rất hỗn loạn, là
một cơ hội tốt để chạy trốn.
Nếu như chờ đến lúc rời khỏi thành trấn, đến nơi trống trải hơn, cũng sẽ không
thích hợp để trốn thoát.
Karen hít sâu một hơi, mở cửa xe ra, trực tiếp nhảy xuống xe, sau đó cả người
nhanh chóng xông vào trong ngõ hẻm của thành thị, bắt đầu nhanh chóng luồn
lách.
Karen không chỉ có học được cách tìm kiếm thú vui ở trên người Neo, trên thực
tế có rất nhiều thứ đáng để học hỏi từ trên người của đội trưởng.
Sau khi hoàn thành một chuỗi động tác né tránh lẩn trốn luồn lách, Karen lập
tức quay ngược đầu lại, đây là để xem xét phải chăng có người đang theo dõi
mình, quả nhiên, Karen trông thấy một người đàn ông trên đầu mang theo mặt
nạ rắn đang đứng ở đằng xa, ông ta, đang theo dõi mình.
Karen đã gặp đội trưởng đeo loại mặt nạ tương tự, nhưng người trước mắt này,
tất nhiên không phải là đội trưởng.
Thậm chí không cần suy đoán thân phận của ông là ai, bởi vì ngay cả quần áo
trên người cũng không đổi, chỉ là đeo lên thêm một cái mặt nạ, một ống tay áo
thì trống rỗng.
Tafman ngụy trang rất thiếu sự cố gắng.
Karen quay đầu lại bắt đầu tiếp tục chạy trốn, Tafman đuổi theo ở phía sau, hai
bên tiến hành một cuộc trò chơi mèo đuổi chuột trong khu vực này của thành
thị.
Karen thấy không thể cắt đuôi của ông ta, chỉ có thể dừng bước lại, rất nhiều
thuật pháp ẩn thân đều không thể sử dụng vào lúc này, nếu chỉ đơn thuần dùng
Lưỡi Đao Ám Nguyệt để gia tăng tốc độ thì không thể thoát khỏi vị tướng quân
hải quân của đảo Ám Nguyệt này.
Dẫu sao thì người đàn ông trước mặt này cũng là người có thể bất phân thắng
bại với đội trưởng.
Tafman mang theo mặt nạ xuất hiện ở trước mặt Karen.
"Còn có việc gì sao?" Karen hỏi.
"Bernard."
Ông ta gọi thẳng tên của "Mình".
Khóe miệng Karen nở một nụ cười, nhìn xem vị hậu duệ phản nghịch này của
"Mình".
"Ngươi vừa gọi ta cái gì?"
"Bernard, không phải là ngài sao?"
"Ha ha, là ta."
"Tôi cho rằng rất nhiều sự việc trên thế giới này, thường thường sẽ rất phức tạp,
cho nên, vào phần lớn thời khắc, tôi đều sẽ quen thuộc với việc lựa chọn lập
trường trước rồi mới suy xét đến phương pháp làm việc."
"Rất chính xác."
"Cho nên, đứng trên góc độ truyền nhân dòng chính của tộc Ám Nguyệt, tôi
cảm thấy anh của tôi thích hợp để quản lý đảo Ám Nguyệt hơn, nên tôi nhường
chức vị tộc trưởng cho anh ấy.
Đứng trên góc độ người bảo vệ đảo Ám Nguyệt, tàn dư Ánh Sáng nếu như tập
hợp thành quy mô lớn, bọn chúng sẽ lây truyền ra trên hòn đảo này, từ đó gây
nên sự chú ý của giáo hội chính thống, cho nên, tôi sẽ thanh trừ thế lực của bọn
chúng theo định kỳ, trên tay của tôi đã dính rất nhiều máu tươi của Ánh Sáng.
Nhưng là..."