Tafman mở bàn tay trái của mình ra, một ngọn lửa màu trắng cháy lên trong
lòng bàn tay: "Lúc Dorons tiến về thành phố, tôi đã không tiếc trả bất cứ giá nào
để ngăn cản nó lại, nhưng mà, tôi đã thất bại.
Dorons vốn có năng lực để biến hơn phân nửa hòn đảo này trở thành nơi ô uế,
nhưng nó lại lựa chọn dừng tay, Philias, càng là tự tay lấy ác linh ra khỏi người
của tôi."
"Cho nên, bây giờ ngươi đang muốn thay Philias báo thù ta sao?"
"Tôi không có lập trường để báo thù ngài, lúc ấy ngài là tộc trưởng, tôi có thể
hiểu được lựa chọn của ngài."
"Vậy người bây giờ thì sao, ngươi đang có ý gì?"
"Tôi chẳng qua là cảm thấy, ngài nên đến một nơi để nhận lỗi trước thi thể của
bọn họ."
"Ngươi để cho ta đi nhận lỗi với bọn chúng? Ngươi điên rồi phải không!"
"Tôi không có điên, đây là là câu hỏi tôi tự dành cho mình từ trước đến nay, đây
là thù hận hơn một trăm năm trước giữa ngài và Philias, ngài lừa giết bọn họ,
một trăm năm sau, bọn họ quay lại trả thù, nhưng lại lựa chọn dừng tay.
Chúng ta thiếu nợ bọn họ, cho nên, mời ngài Bernard, đi mặc niệm cho bọn họ
cùng với tôi."
"Tại sao ta có thể có loại hậu duệ này như ngươi, con ác linh kia có phải đã làm
cho đầu óc của ngươi bị ô uế rồi, hay là ngươi vốn đã bị Philias lây nhiễm!"
"Đúng vậy, tôi cảm thấy chắc hẳn là như vậy, ta đã bị Ánh Sáng ô uế triệt để, tôi
không có cách nào để lại tiếp tục thuyết phục bản thân mình, Ánh Sáng dẫn
đường cho tôi làm việc, giống như những khẩu Ma Tinh Pháo đường kính lớn ở
trên thuyền của hạm đội tôi vậy, là một công cụ tôi dùng để phá hủy thuyền của
kẻ địch.
Xem ra, tôi vẫn quá ngây thơ.
Tôi sẽ không ra tay với ngài, tôi chỉ cần ngài có thể đến nơi đó để giúp tôi mặc
niệm, sau đó, ngài có thể rời đi, sẽ không còn người nào quấy rầy đến ngài."
"Ta sẽ không nhận lỗi với bọn chúng!"
"Là tôi." Tafman dừng một chút, "Là tôi cần ngài đến nhận lỗi."
"Nếu như ta không làm thì sao?"
"Tôi sẽ ra tay với ngài, trên người tôi bây giờ có vết thương, vẫn chưa khôi
phục lại hoàn toàn, tôi không biết ngài đã thức tỉnh lại được bao nhiêu sức
mạnh, nhưng chắc hẳn là có thể giết chết tôi, nhưng dù vậy thì tôi vẫn sẽ ra tay.
Tôi cần ngài làm như thế."
"Đây là việc mà ngươi đã sớm nghĩ kỹ từ lâu?"
"Không phải, trước lúc ngài ngồi lên xe, tôi đều chưa nghĩ đến, nhưng sau khi
xe ngựa khởi động, tôi đã hiểu được."
"Hiểu ra phải đuổi theo ta?"
"Không, là hiểu được tất cả mọi việc, đều đã qua, quan trọng nhất đó là nắm
chắc hiện tai và tương lai. Giống như nhóm người của ngài Philias vậy, từ bỏ
việc báo thù, lựa chọn bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Tôi sẽ ở lại trên đảo trong thời gian ba năm, giúp anh của tôi ổn định lại cục
diện trên đảo, trợ giúp anh ta củng cố quyền uy tộc trưởng, cũng như trợ giúp
cháu gái của tôi là Ophelia ngồi vững trên vị trí người thừa kế.
Đồng thời, giúp anh tôi đào tạo ra một vị quan chỉ huy hải quân mới.
Thời gian ba năm, thời gian không chênh lệch bao nhiêu để tôi làm xong những
việc này."
"Ba năm sau thì sao đâu?"
"Tôi sẽ thay đổi thần bào màu trắng, bước lên hành trình thuộc về chính mình."
"Rất khó tưởng tượng đấy, trên tay của ngươi đã nhúng chàm của Ánh Sáng
nhiều đến như vậy mà vẫn còn dám nói ra những lời này sao?"
"Buông bỏ sự áy náy và buông bỏ sự thù hận, cái nào khó hơn? Ngài Philias đã
buông bỏ thù hận, vì sao tôi không thể bỏ xuống sự áy náy của mình?"
"Xem ra ngươi đã thật sự bị ô uế."
"Đúng vậy, bị ô uế."
Karen bó tay rồi, vậy mà Tafman chơi một chiêu này.
"Thời gian của ngài có hạn, xin hãy ra quyết định nhanh chóng."
"Ta đáp ứng ngươi."
"Xin theo tôi quay về biệt thự."
Tafman lại kêu một chiếc xe ngựa đến, Karen ngồi vào, Tafman cũng ngồi vào
trong xe.
Xe ngựa, lại quay về nơi biệt thự.
Nhưng cổng của biệt thự, lại có một chiếc xe ngựa cung đình đang chờ ở nơi đó.
"Đó là Ophelia, nó là tộc trưởng đời sau." Tafman nói.
Karen không nói chuyện.
"Tôi để cho nó tránh đi."
Tafman xuống xe ngựa, chỉ chốc lát, đội xe của Ophelia rời đi, xe ngựa Karen
ngồi tiến vào trong khu biệt thự.
Sau khi người đánh xe rời đi, bên trong biệt thự chỉ còn lại hai người Tafman và
Karen, hai người lại lên lầu một lần nữa.
Lúc đến trước cửa phòng ngủ chính, Karen hỏi: "Nếu như ngươi suy nghĩ kỹ
sớm một chút, ta đã có thể tiết kiệm được nhiều thời gian hơn."
"Bất cứ chuyện gì, đều cần có một quá trình không thể nào nhảy qua, còn nữa,
cho dù có suy nghĩ kỹ, cũng phải tìm một cái mặt nạ để làm nền."
"Bây giờ ngươi đã có thể tháo xuống."
"Không, ta không cách nào tháo mặt nạ xuống để đối mặt với ngài."
"Lúc trước ta vừa quay về từ Đảo Rắn." Karen nói, "Có khả năng là ta đã mặc
niệm xong với bọn chúng hay không?"
"Tuyệt đối không thể, bởi vì ngài rất ích kỷ."
Karen cảm thấy Tafman nói rất đúng.
Tafman lại nói: "Ngài đuổi theo ai đến đó sao, đuổi theo kẻ mà Philias ký sinh?
Đây là lý do duy nhất mà ta có thể nghĩ tới."
"Đúng vậy, không sai, nhưng không đuổi kịp." Karen tiện đường mà đáp lời,
"Ta hi vọng hắn chết, nhưng vận may của hắn rất tốt, ta tới chậm một bước."
"Ngài Philias đã rời đi, tôi có thể cảm giác được."
"Thế nhưng nếu như không có kẻ bị ký sinh kia, giấc ngủ say của ta sẽ không bị
quấy rầy, cho nên, hắn ta đáng chết."
Tafman gật nhẹ đầu, đi vào phòng ngủ chính, bắt đầu điều chỉnh chiếc đèn treo
tường rồi kích hoạt trận pháp dịch chuyển;
Lúc này, Tafman mở miệng hỏi: "Ngài cảm thấy, tương lai phát triển sau này
của đảo Ám Nguyệt chúng ta, sẽ đi tới đâu? Ý của tôi là nên tích cực tiếp xúc
đối ngoại hay vẫn là tiếp tục duy trì sự khiêm tốn."
Câu này cần phải trả lời thế nào?
Rất hiển nhiên rằng là Tafman đang giúp anh trai của mình hỏi thăm con đường
phát triển tương lai của đảo Ám Nguyệt, quả thực không có đội tượng nào thích
hợp để hỏi hơn là "Bernard".