Số 13 Phố Mink

Chương 949

Nói là đi tản bộ, cũng thật sự là đi tản bộ.

Hai người rất yên tĩnh mà cùng nhau dạo bước.

Nhiệt độ vào ban ngày và ban đêm trên đảo Ám Nguyệt có một chút chênh lệch,

Ophelia đặt hai tay vào trong túi áo, hôm nay cô mặc trang phục nữ đặc trưng

của Đảo Ám Nguyệt, loại trang phục này có một đặc điểm đó là phần thân trước

sẽ có một loại túi giống như của bọn chuột túi vậy.

Lúc trước khi điều kiện sống của Đảo Ám Nguyệt khá gian khổ và không có

những ngành nghề khác thì hầu như đều là nam ra biển đánh bắt, nữ ở nhà xử lý

tôm cá, có lẽ bởi vì sự đặc thù trong hoàn cảnh địa lý của Đảo Ám Nguyệt, lúc

bắt cá thường thường sẽ tìm được một vài viên đá, những viên đá này có rất

nhiều chủng loại, thường xuyên sẽ bị cá ăn vào bên trong bụng, khi tiến hành

mổ cá xử lý để ướp gia vị, khi phát hiện mấy loại đá nhỏ này thì sẽ bỏ vào trong

túi trước ngực.

Thật ra thì loại đá này cũng không có giá trị quá lớn, chỉ xem như là vật liệu

trận pháp bình thường, nhưng nó đối với phụ nữ Đảo Ám Nguyệt khi đó thì đây

lại là một khoản thu nhập thêm không thể bỏ qua.

Bây giờ thì công việc này do người cá và những nhân công ngoài đảo phụ trách,

phụ nữ bản địa trên Đảo Ám Nguyệt đã rất ít người còn làm công việc này,

nhưng thứ gọi là trang phục bản xứ, thường thường là hình thức đặc biệt để ghi

chép cách sống trước đây của cư dân, cho nên cách thiết kế này vẫn còn được

giữ lại.

"Anh có thấy lạnh hay không?"

Người hỏi câu này không phải Karen, mà là Ophelia...

"Không lạnh."

Hai người tiếp tục bước tới, vòng qua khu suối nước nóng, đi ra ngoài bằng cửa

sau.

Khách sạn vốn là ở vị trí sườn núi, sau khi vòng qua một bên còn lại, một con

đường rất náo nhiệt đã xuất hiện trước mặt.

Rất khó tưởng tượng, một khách sạn to lớn hùng vĩ như vậy mà chỉ cách con

đường bình dân tràn đầy khói lửa gần như thế.

Chỉ có điều trước lúc đến đây thì đã trông thấy có không ít hộ vệ xuất hiện trên

con đường đó, chắc là để giải tán bớt người.

Đương nhiên là người bình thường tới đây cũng sẽ không vào khách sạn, bọn họ

đi lên theo con đường phía bên này để lên núi.

"Nơi này là phố cổ của Đảo Ám Nguyệt chúng ta, người địa phương cũng hay

đến nơi này để vui chơi ăn uống, còn khu vực thành phố gần biển kia thì đối

tượng kinh doanh chủ yếu là thuyền viên, thủy thủ."

"Ý của cô đó là, nơi đó là chỗ để “làm thịt” khách vãn lai từ bên ngoài, nơi này

mới là nơi mà người địa phương các cô thích đến nhất sao?"

Ophelia nhẹ gật đầu, cười nói: "Lúc trước thì hơn kém nhau vốn cũng rất nhỏ,

bây giờ thì chênh lệch càng mơ hồ hơn nhiều, nhưng muốn tìm những nơi có

món ngon thì vẫn phải đến chỗ này, lần sau nếu anh có cơ hội dẫn vị hôn thê

của mình đến Đảo Ám Nguyệt chơi thì có thể trực tiếp dẫn cô ấy đến đây để

nếm thử hương bị bản địa."

Karen nhìn về phía Ophelia, bởi vì cô ấy đi ở phía trước, ánh đèn chiếu rọi trên

mặt đường phía trước phối hợp với màn đêm khiến cho gò mà cô ấy có cảm

giác mông lung, mờ ảo đặc biệt.

"Thật ra, chúng ta vừa mới dùng bữa xong không bao lâu."

Mặc dù đồ ăn Wien cũng không ăn ngon lắm, nhưng người ta đã nhiệt tình

chuẩn bị một bàn lớn như vậy để đãi mình, cộng thêm rất đói vì vừa mới ngủ

dậy, cho nên cũng đã ăn không ít.

Ophelia mở miệng nói: "Tôi đói."

Lúc này Karen mới nhớ lại, lúc nãy thật sự Ophelia cũng không ăn gì nhiều, mà

lượng sức ăn của cô vốn rất lớn.

"Anh chọn món đi."

"Không phải là nên để chủ nhà chọn sao?"

"Để khách chọn đấy."

"Vậy thì chọn cái quán này đi."

Karen chỉ vào một quán ăn với bảng hiệu "Hương vị hoài niệm", nguyên nhân

chọn quán ăn này cũng không phải bởi vì bảng hiệu của nó có gì đặc biệt, mà là

Karen phát hiện trước cửa những hàng quán khác đều có đặt vỉ nướng, chỉ có

mỗi quán này là không có.

Thật ra Karen vẫn luôn không thích đồ nướng cho lắm, đời trước bởi vì dạ dày

của anh cũng không tốt, cho nên rất ít khi đụng đến đồ nướng và các loài giáp

xác, có đôi khi những dịp liên hoan không tránh khỏi thì cũng chỉ là nếm một

chút.

Cái thói quen này vẫn giữ lại đến bây giờ.

Bậc thang trước cửa quán ăn hướng bước xuống dưới, quán ăn này xây vào

trong núi, có chút giống với hầm trú ẩn.

Không gian bên trong cũng không lớn, theo kiểu dài và hẹp, cảm giác không khí

rất tốt, người phụ trách nấu nướng là ông chủ quán ăn tuổi trung niên, còn có

một cô gái trẻ làm phục vụ, khuôn mặt của hai người có đôi chút giống nhau,

hẳn là hai cha con.

"Ngài đã tới đấy sao, đã lâu không gặp ngài." Ông chủ nhiệt tình chào hỏi.

"Chị đã đến rồi à." Cô gái cũng chào hỏi Ophelia.

Bọn họ chắc hẳn là quen biết nhau,

Nhưng bây giờ cũng không biết thân phận thật sự của Ophelia. Ophelia gọi món

ăn, cô gọi rất nhiều món.

Bởi vì Karen trông thấy lúc ông chủ dùng quyển sổ nhỏ để ghi món, lật qua

trang mới tận ba lần, có điều ông chủ cũng không hỏi thăm có phải đã gọi quá

nhiều món rồi hay không vì tất nhiên ông chủ cũng đã có kinh nghiệm.

Buôn bán thì chắc chắc sẽ có ấn tượng rất sâu với những khách hàng gọi đơn

nhiều như vậy.

Sau khi gọi món xong, Ophelia và Karen tìm một chỗ ngồi hẻo lánh nhất,

Ophelia ngồi phía bên trong, Karen thì ngồi đối diện ở ngoài, tất nhiên thì cô

cũng không hy vọng lát nữa sẽ có người quen biết mình tới quấy rầy hai người

ăn cơm
Bình Luận (0)
Comment