"Cô thường xuyên đến quán này ăn cơm sao?" Karen hỏi.
"Cũng bình thường thôi, nửa số ông chủ của các quán ăn ở con đường này đều
biết tôi." Ophelia rất thẳng thắn nói, "Luôn luôn ăn cùng một quán ăn thì cũng
không thú vị lắm."
Hai chén nước được bưng lên trước, màu đỏ tươi, phía trên có phủ một món da
cá.
Cái này... trong chốc lát Karen cũng không xác định rằng đây rốt cuộc là nước
canh hay là nước uống.
Ophelia bưng chén lên, uống một ngụm, sau đó rất là thỏa mãn mà phát ra một
tiếng thở nhẹ.
Karen do dự mà bưng chén lên, dùng miệng thổi lớp da cá qua một bên, sau đó
uống một ngụm, không có mùi cá tanh một chút nào, ngược lại rất là ngọt, mà
lại cũng không phải vị ngọt của đường, mà là loại ngọt tự nhiên nhẹ nhàng thoải
mái kia.
"Dễ uống, làm từ gì vậy?"
"Xem như là một loại rượu trái cây, nhưng lúc cất rượu, bên trong sẽ có một loại
thủy sinh sống ở bên trong, loại rượu này cũng không tìm được ở những nơi
khác."
"Uống vào cũng không giống rượu."
"Bởi vì có thể lựa chọn độ rượu, tôi chọn nhẹ."
"A, thì ra là như vậy."
Ông chủ mang thức ăn lên rất nhanh, khác với chỗ mà Karen ăn cùng với Leon
và Laure lần trước, nơi này không phải dùng mâm lớn để đựng thức ăn, mỗi
món đều trông rất tỉ mỉ, cố gắng giữ lại hương vị vốn có của nguyên liệu.
"Món ăn ở đây chắc là rất hợp khẩu vị của anh."
"Đúng thế." Karen lại nhấp một ngụm rượu trái cây, "Mặc dù bình thường cũng
thích khẩu vị đậm đà một chút, nhưng ngẫu nhiên cũng nên thay đổi khẩu vị."
"Vậy ở Wien anh ăn uống như thế nào?"
"Cũng ăn ở ngoài giống như bây giờ, công việc khá bề bộn, trên phương diện ăn
uống thì cũng chỉ có thể chấp nhận như vậy."
Ophelia cười cười, không nói chuyện.
Karen rất nhanh đã ăn no, nhưng Ophelia có vẻ chỉ vừa mới bắt đầu.
Ophelia ăn uống cũng không ngấu nghiến như hổ đói, khi bắt đầu ăn thì cũng sẽ
không dừng lại, có cảm giác rất theo tiết tấu mà bóc vỏ rồi đưa vào miệng từ từ
nhai nuốt, không vội vàng, nhưng cũng không chậm.
Karen lại uống một ngụm trái cây, tốt nhất lúc trở về thì có thể mang theo một
thùng, cũng không biết trận pháp dịch chuyển của Trật Tự Thần Giáo có thu
thêm phí dịch chuyển hành lý có trọng lượng nặng hay không.
Lúc này, ngoài tiệm có một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, trên người mặc
thần bào của Luân Hồi Thần Giáo, hắn ta vừa bước vào đã nhìn thấy Karen
đang ngồi trong góc xó xỉnh của quán, nói đúng hơn đó là nhìn thấy thần bào
trên người Karen.
Hắn ta ngồi xuống, cô gái phục vụ lúc nãy lập tức chạy đến ngồi xuống trước
mặt, hai người bắt đầu trò chuyện rất vui vẻ, chắc là đã biết nhau từ trước, hơn
nữa nhìn động tác tay chân của cô phục vụ kia, rõ ràng là có ý với người thanh
niên này.
Tiếng nói chuyện của hai người cũng không lớn, nhưng trong tiệm cũng chỉ có
vài người, cho nên âm thanh trò chuyện vẫn rất rõ ràng.
Cô gái tìm hiểu những chuyện thú vị bên ngoài từ người thanh niên này, người
thanh niên cũng không ngừng kể chuyện cho cô gái kia nghe, trong lời nói của
hai người lộ ra rõ ràng ý định sau này sẽ cùng sống ra của hai người.
Xem ra, đây là dự định lúc rời đi rồi dẫn con gái của người ta đi theo luôn.
Tiến độ của tên này thật là nhanh.
Karen quay đầu trông thấy ông chủ ngồi ở phía sau quầy, lau dọn chén dĩa, ánh
mắt của ông ấy có chút cô đơn.
Chỉ chốc lát sau, cô gái đi vào trong buồng, thay một bộ quần áo rồi bước ra,
sau đó rất vui vẻ mà đi cùng với tên thần quan Luân Hồi Thần Giáo kia ra
ngoài, chắc hẳn là đi hẹn hò
Từ đầu đến cuối, tên thanh niên cũng không thèm nói một câu nào với ông chủ,
cho dù hắn ta dắt con gái của ông ấy ngay trước mặt.
Karen cầm lấy cái bình đi đến trước mặt ông chủ, nói: "Ông chủ, rót đầy rồi
đóng kín lại giúp tôi, tôi muốn mang về cho bạn bè nếm thử."
"A, được rồi."
Ông chủ nở nụ cười, rót rượu trái cây giúp Karen xong lại rất tỉ mỉ giúp Karen
đóng kín lại miệng bình, còn hỏi:
"Cần lấy thêm ly không?"
"Không cần."
"Được rồi, của ngài đây, xem ra ngài rất thích uống thứ này."
"Đúng vậy, uống rất ngon."
"Lema nhà tôi cũng rất uống thứ này, nhưng sợ là sau này nó cũng khó mà uống
được."
"Đó là con gái của ông sao?"
"Đúng vậy, là con gái của tôi, nó đang yêu đương với vị quý nhân của Thần
Giáo, vị quý nhân kia muốn dẫn nó đi theo cùng, nó cũng rất vui, tôi... Tôi cũng
rất vui, hi vọng nó có thể hạnh phúc."
Trong giọng nói của ông chủ tràn đầy sự không nỡ.
Nhưng đối với cư dân của hòn đảo này nhất là người trẻ tuổi, điều kiện vật chất
ngược lại là thứ yếu, đời sống của ông chủ cũng không tính là phú ông gì,
nhưng chắc chắn vẫn rất tốt, nhưng là người trẻ tuổi rất tò mò về tình yêu và thế
giới bên ngoài, thường thường có thể để cho bọn họ không tiếc bất cứ thứ gì,
nếu có thời cơ, thì họ chỉ hận không mọc thêm một đôi cánh để bay ra ngoài.
Về điều này thì bản thân Karen cũng không ngoại lệ, nếu không mình vì sao
không chịu ở Nhà Tang Lễ tiếp tục làm việc đây?
"Chúc cô ấy hạnh phúc."
"Cảm ơn ngài, dù sao thì tôi cũng sẽ cố gắng chuẩn bị tiền mua vé tàu biển cho
nó, ở chỗ tôi có tiết kiệm một khoản phiếu điểm, đến lúc đó sẽ cùng đưa cho nó.
Thật ra thì trong lòng tôi cũng không nỡ để cho nó đi, nhưng tôi cũng không
cách nào có thể ngăn cản nó, ngài có thể hiểu được sao?"
"Có thể hiểu được."
Lúc này thì Ophelia cũng đã ăn xong, cô ấy lấy ra mấy đồng tiền vàng, để lên
bàn, đứng người lên, nhìn Karen một chút, đi ra ngoài.
Karen cùng đi ra ngoài theo, Ophelia đứng ở bậc thang trước cửa mà chờ anh,
hai người quay về theo đường cũ.