Trường thương của Peder quét ngang, trong chốc lát, hai bên người của hắn ta
xuất hiện hai bóng người giống nhau như đúc.
Đây là một loại thuật pháp rất thực dụng trong lúc cận chiến, có thể quấy rối và
đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương rất hiệu quả để tìm kiếm sơ hở, nhưng
cũng không có hiệu quả lớn lắm với Karen.
Sau lưng của Karen, hình ảnh của Pall mở hai tay ra.
Lập tức, bên dưới chân của Karen xuất hiện một vòng lửa với đường kính
khoảng sáu mét, vòng lửa bay lên, biến thành một quả cầu lửa, bao trùm bốn
phía xung quanh Karen, cho dù là không khí trước mặt cũng bởi vì nhiệt độ của
ngọn lửa mà khiến cho tầm nhìn giảm đi.
Giả dù sao cũng là giả, cho dù có vẻ thật đến mấy cũng là giả, Karen cũng
không cần phải cẩn thận phân biệt, chỉ cần tạo ra một hoàn cảnh mà bản thân có
thể cảm nhận được, cho dù là thật hay giả tiếp cận thì sẽ có cảm giác khác biệt.
Đương nhiên, cũng chỉ Karen có thể ứng phó với việc này như thế, bởi vì năng
lượng linh tính dự trữ của anh quá nhiều, đủ để anh tiêu hao như vậy.
Trước lúc chiến đấu, việc mà Karen cố gắng không phải là chiến đấu, mà là
khống chế bản thân mình không dùng hết sức để chiến đấu.
Bây giờ Karen đã không còn quan tâm Ophelia sẽ biết cái gì, bởi vì Ophelia đã
đoán ra được, anh chỉ ngại việc để đối thủ thấy được gì đó mà mình không thể
giết người diệt khẩu được.
Karen tin rằng trên người của đối phương chắc chắn có rất nhiều loại Thánh khí,
thế hệ trẻ tuổi có gia thế như thế, vật trang sức trên người chắc chắn sẽ không ít,
bây giờ Luân Hồi Thần Giáo đang ở trong khách sạn, cho nên những chuyện
ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Đây mới là nguyên nhân mà Karen nhắc nhở Ophelia trước, hoặc là mình khống
chế được, đánh ngã hắn bắt hắn hoặc là giết hắn, một khi mình không thể khống
chế được nổi để hắn nhìn thấy thứ không nên nhìn, thì tuyệt đối không thể để
cho hắn còn sống!
Peder nghiêng đầu, hắn vẫn rất nghi ngờ về phương thức chiến đấu của Karen,
đối phương tựa như đang viết hai chữ lãng phí và ngu xuẩn lên trên mặt, giờ
phút này, càng thể hiện đặc điểm này đến mức cao nhất.
Nhưng thực lực và tích lũy của đối phương lại để cho hắn không thể không coi
trọng, cho nên, Peder suy đoán địa vị của Karen trong Trật Tự Thần Giáo chắc
chắn cũng không bình thường, chỉ có điều đó là đối phương thiếu kinh nghiệm
chiến đấu!
Peder hành động trước, ba bóng người giống nhau như đúc vọt về phía Karen,
nửa đường còn lách người mà thay đổi vị trí lẫn nhau...
Sự hoán đổi vị trí này trong mắt của Karen, giống như là cái chén úp vào trên
quả bóng rồi đổi qua đổi lại vị trí vậy, dù sao thì cũng không thấy rõ lắm, vậy
thì dứt khoát không cần nhìn.
Chờ tới lúc đối phương đến gần thì Karen cảm nhận dựa theo ngọn lửa bên
cạnh, nhanh chóng có phán đoán, đại kiếm quét ngang qua.
"Ầm!"
Mũi thương và đại kiếm cùng đụng vào nhau, nhưng vị trí mũi thương lại truyền
đến một lực xoay tròn vô cùng xảo diệu, mặc dù Karen dùng hai tay cầm kiếm,
nhưng lúc này ở hai cổ tay đều thấy đau rát, nếu không phải cắn răng chịu đựng,
đại kiếm trong tay thiếu chút nữa đã bị đối phương đánh bay ra ngoài.
Phương pháp sử dụng vong hồn để thay thế bản thân chiến đấu này, hoàn toàn
có thể gia tăng thực lực cá nhân và kinh nghiệm của người sử dụng lên một cấp
bậc hoàn toàn mới so lúc trước.
Peder đẩy thanh đại kiếm ra, mũi thương đâm xuống phía dưới, mượn chiều dài
của trường thương mà đâm về phía Karen.
Karen nhanh chóng lui người lại, đây cũng không phải là trò chơi phân biệt
phân thân, mà là anh cũng đã chống không nổi lại chiêu thức của đối phương.
Đối phương tựa như đã tính trước được phản ứng của Karen, đang lúc đâm tới
nửa đường lại hất lên trên, thanh trường thương giống như là một cây côn quét
về phía Karen, một vệt sáng trắng đánh trúng vào ngực của Karen, cho dù trên
người Karen có Áo Giáp Hải Thần bảo vệ, nhưng vẫn bị đánh văng ra ngoài
như cũ.
Đối phương chĩa mũi thương xuống đất, nghiêng người sang ngang, phóng
thanh trường thương trong tay ra, thanh trường thương hóa thành một con mãnh
hổ màu trắng gào thét bay tới phía Karen đang rơi từ trên không xuống.
Mẹ nó!
Karen quát khẽ một tiếng trong cổ họng, dưới cách chiến đấu cận chiến thô bạo
như vậy, thuật pháp chỉ có tác dụng phụ trợ, không cách nào thay đổi cục diện.
Hai mắt nhắm nghiền lại, một lần nữa khởi động sức mạnh Ám nguyệt, đồng
thời, Ngọn lửa Trật Tự trong nháy mắt cũng cháy lên, bảo phủ toàn thân Karen
lại, nhìn từ bên ngoài vào thì Karen đã biến thành một người lửa.
Mà lúc này, hai con ngươi của Karen một lần nữa mở ra, bên trong đôi mắt trái
có màu đen thâm thúy của Trật Tự đang xoay tròng, bao trùm hai con ngươi,
bao trùm lại màu đỏ như máu do Con Mắt Ám Nguyệt thể hiện ra!
Nếu không phải bị ép đến vậy thì lúc này Karen thật đúng là không có khả năng
nghĩ ra cách để che giấu Con Mắt Ám Nguyệt nhanh như vậy.
Lúc này, Karen cuối cùng đã sử dụng tất cả sức mạnh Ám Nguyệt do Con Mắt
Ám Nguyệt tăng cường.
Thanh đại kiếm không ngừng run rẩy như một con mãnh thú sắp xổng chuồng,
không cần Karen dùng lực mà đã trực tiếp xoay tròn rồi kéo cả người Karen
theo trên không trung bay về phía con mãnh hổ màu trắng đang lao đến kia.
"Oanh!"
Con mãnh hổ màu trắng ngay lập tức bị phá tan, thanh trường thương bay
ngược trở về, một lần nữa rơi vào trong tay Peder, trong ánh mắt của hắn toát ra
vẻ kinh ngạc, đối phương vừa mới thể hiện ra sức mạnh lớn hơn quá nhiều so
với lúc chiến đấu trước đây.
Mà Ophelia đang đứng nấp ở sau cây thì vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc và khó
hiểu, cô cảm nhận được một luồng khí thế khiến cho huyết mạch trong người cô
muốn quỳ xuống quỳ lạy.
Ophelia nắm chặt hai tay, người đàn ông này ở trong mắt cô vẫn luôn là một
màn sương mù, lúc cô cho rằng mình đã đi qua được một lớp, thì mới phát hiện
phía dưới lại còn có rất nhiều lớp khác.
Karen đáp xuống đất, màu đen của Trật Tự xuất hiện trong hai con ngươi khiến
hốc mắt của anh trông như trống rỗng, ánh mắt tựa như có thể nuốt chửng mọi
thứ, ngọn lửa màu đen quanh người, càng thêm nồng nặc tới nỗi có thể hóa
thành thể lỏng.
Nếu nhìn vào khí thế thì trạng thái lúc này Karen đang thể hiện ra tuyệt đối làm
cho người khác sợ hãi thán phục.
Thật ra Karen luôn luôn rất phản cảm với việc làm ra quá nhiều động tác lòe lẹt
trong lúc chiến đấu, nhưng nếu như nơi này là một hoang đảo, bốn phía tuyệt
đối sẽ không có người ngoài can thiệp bất cứ lúc nào thì anh chắc chắn sẽ không
làm những động tác chỉ có tác dụng tạo ra hiệu ứng "Đặc biệt".
Nhưng bây giờ, anh cũng không dám đánh cược, không phải lúc bất khả kháng,
anh cũng không nguyện ý dùng thân phận của mình để đặt cược.
Vẫn may vì là thanh viên của Trật Tự Thần Giáo, mình thể hiện ra sức mạnh
Trật Tự quá mạnh thì cũng có thể giải thích.
Cho dù có bị phát hiện thì kết quả xấu nhất cũng chỉ là bị Trật Tự Thần Giáo
xem như là thế hệ trẻ tuổi tài năng mà bồi dưỡng thêm thôi, hình phạt lớn nhất
cũng chỉ là vì thế mà được hưởng thụ hoàn cảnh và cơ hội thăng tiến tốt hơn.
Peder nắm lấy thanh trường thương một lần nữa, nếu như nhìn kỹ, có thể phát
hiện trong tròng mắt của hắn có hai luồng thần thái;
Một bên là nghi ngờ, một bên khác cũng là nghi ngờ.
Cái gì, ngươi muốn ta chọn cách chạy trốn vào lúc này?